Hôn rồi hôn, Thẩm Tinh Lê không nhịn được mà bật cười, có chút mệt mỏi rồi.
Cô cúi đầu oán giận: "Anh quá cao rồi ~~"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..." Ngôn Gia Hứa cười, xoa cổ cô dỗ dành nói: "Được rồi, không hôn nữa."
"A ~~"
Bầu không khí khô nóng, Thẩm Tinh Lê nhìn thấy sự mệt mỏi nơi đáy mắt anh, đau lòng không thôi. Lại ôm một cái, ôm eo anh, hôn một cái lên cổ anh, mặt vùi vào trong cổ anh, nhỏ giọng nói: "Vậy em đi lên đây."
Ngôn Gia Hứa cúi đầu mỉm cười nhìn cô, giơ ngón tay lên, cọ xát nơi khóe miệng cô, xóa sạch đi chút ướt át, lại ôm chặt một cái, bờ môi vô thức lướt qua tóc cô, nhẹ nhàng buông ra.
Thẩm Tinh Lê quay người đi vào trong tòa nhà, bỗng nhiên lại quay người gọi anh: "Hai tuần huấn luyện quân sự có chút bận rộn, nhưng thời gian cuối tuần tương đối rảnh, không giống như học cao trung."
"Anh biết." Anh nhìn vào mắt cô nói: "Làm sao vậy?"
Lúc mệt mỏi anh nói chuyện rất ngắn gọn, cũng không trêu đùa cô.
Thẩm Tinh Lê: "Cuối tuần em không có việc gì, có thể tìm anh chơi không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu lông mày của Ngôn Gia Hứa nhếch lên, tò mò nhìn cô: "Chơi cái gì?"
Thẩm Tinh Lê: "..." Anh nói xem?
Chính là ở cùng một chỗ với anh!
Được rồi, cô không nói, trầm tĩnh một lúc mới nói: "Nếu như anh bận, vậy thì em sẽ không quấy rầy anh, tạm biệt."
Nháy mắt sau đó, tay bỗng nhiên bị nắm lại: "Giận rồi?"
"Không có." Thẩm Tinh Lê sẽ không giận Ngôn Gia Hứa, chẳng qua là cảm thấy thất vọng.
Anh nhếch môi cười, hạ thấp đầu, nhìn kỹ cái đầu nhỏ cụp rũ xuống, nói: "Cuối tuần anh sẽ đến đón em, đến lúc đó em muốn chơi cái gì cũng được."
Sắc mặt Thẩm Tinh Lê thay đổi nhanh chóng, lại vui vẻ, liên tục "Ừm", giống như các bạn nhỏ ở nhà trẻ được khen thưởng.
"Đồ ngốc." Anh sờ đầu cô một cái, bóng dáng biến mất trong bóng đêm.
*
Bạn cùng phòng thứ ba của Thẩm Tinh Lê vào ngày thứ tư của kỳ huấn luyện quân sự mới đến. Vốn cho rằng là vì ở xa, không mua được vé. Nhưng nghe nói là trong nhà có chuyện khẩn cấp, so với nhập học năm nhất đại học còn quan trọng hơn, cho nên mới đến chậm.
Lâm Thanh tướng mạo bình thường, không cách nào so sánh được với Liêu Hiểu Vân và Thịnh Hạ, ăn mặc cũng bình thường, áo sơ mi caro, quần jean, màu da tối, đeo mắt kính không gọng.
Vì sao lại chú ý tới vẻ bề ngoài của cô ta, bởi vì sau khi cô ta tới ký túc xá, áp suất không khí đều trở nên thấp đi. Ba cô gái không ngốc, tâm tình của Lâm Thanh vẫn luôn rất kém, đặt tài liệu xuống và đập đồ vô cùng nặng, có lần Thẩm Tinh Lê đang ngủ trưa, Lâm Thanh mới từ bên ngoài trở về, đập cặp sách xuống, Thẩm Tinh Lê trực tiếp bị làm cho tỉnh dậy, thở hồng hộc.
Thịnh Hạ buồn cười, đưa tay chạm vào cái đầu ẩm ướt mồ hôi của cô: "Tiểu khả ái, em làm sao lại nhát gan như vậy?"
Thẩm Tinh Lê lau mồ hôi trên cổ: "Em vừa mới nằm mơ, bị dọa cho tỉnh lại."
Liêu Hiểu Vân hỏi: "Là bóng đè trong truyền thuyết à?"
Hai người không biết bóng đè là có ý gì, liền thảo luận một lúc, Lâm Thanh có chút nhạy cảm hỏi: "Lá gan cậu nhỏ như vậy à? Tôi chẳng qua là thả đồ xuống mà thôi."
Giọng điệu của cô ta bỗng nhiên rất nghiêm chỉnh.
Thẩm Tinh Lê vốn định giải thích, không phải là nhát gan, là bất thình lình bị đánh thức, người bình thường tim đều sẽ đập nhanh. Cô nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thanh, quyết định ngậm miệng lại: "Không có."
Ngoài ra không nhiều lời, đứng dậy đi rửa mặt.
Hai giờ rưỡi phải đi đến bãi tập tập hợp, Thịnh Hạ phun chống nắng trên người, động tác của Liêu Hiểu Vân và cô ấy cơ bản đều như nhau, mọi người đều sợ bị đen.
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn đi tới, cười tủm tỉm nói: "Em cũng mốn."
Thịnh Hạ cao, xách Thẩm Tinh Lê qua, phê bình nói: "Thân hình này của Tinh Tinh, cánh tay bắp chân nhỏ, thật sự là tiết kiệm tiền."
Thẩm Tinh Lê: "..."
Sớm biết thì đã không tự rước lấy nhục, Liêu Hiểu Vân vò đầu Thẩm Tinh Lê: "Cái đầu này thật là tròn!"
"Tinh Tinh, lúc lên lớp phác họa, cậu liền đứng ở phía trước làm hình cầu cho tớ đi!"
Thẩm Tinh Lê duỗi nắm đấm ra, hừ cười nói: "Em nói cho hai người biết, em đánh người rất đau đấy."
"Phụt ~~"
"..."
Tính cách Thẩm Tinh Lê ôn hòa, trong lòng không có khúc mắc, bất kể đi đến đâu cũng rất dễ chung sống hòa thuận với mọi người. Tính cách Liêu Hiểu Vân hướng nội lạnh lùng, thuộc về kiểu phản ứng chậm, nhưng tâm địa lương thiện; Thịnh Hạ là kiểu hướng ngoại, một cái đức hạnh giống như Di Bảo, luôn gọi Thẩm Tinh Lê là "con gái".
Phòng ký túc xá 203 chưa đến một tuần liền rất vui vẻ, bình thường cùng nhau ăn cơm, lấy nước, đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Chỉ là Lâm Thanh hiển nhiên không quá hòa đồng, không thường ở chung với bọn họ, nhưng Thẩm Tinh Lê bày tỏ hiểu được, bởi vì tính cách mỗi người không giống nhau, ở trong cùng một phòng không có nghĩa là bọn họ phải hòa hợp.
Chỉ là may mắn cô và hai người bạn cùng phòng còn lại rất hợp nhau mà thôi.
Dần dà, Lâm Thanh luôn luôn đi đi về về một mình, vô cùng quái gở.
Trên mặt cô ta lúc nào cũng mang cảm xúc chán đời, tất cả mọi người không dám chọc giận cô ta.
Có vài lần, lúc Thẩm Tinh Lê và Thịnh Hạ bọn họ ở trong ký túc xá chia đồ ăn vặt, gọi Lâm Thanh cô ta lại không tới, nhưng cô ta khác ba người vui vẻ sôi nổi bọn họ, bực bội khó hiểu, ảnh hưởng đến bầu không khí của cả phòng.
Thịnh Hạ lập tức nổi nóng, cả giận nói: "Thứ mình không muốn thì đừng có đưa cho người khác cô có hiểu không?"
Liêu Hiểu Vân căn bản không thèm để ý đối phương làm trò yêu ma.
Chỉ có Thẩm Tinh Lê nhát gan này, sợ mọi người cãi nhau, hiền lành giật giật quần áo Thịnh Hạ: "Ôi, hòa thuận thì phát tài ~"
Thịnh Hạ lúc ấy coi như thôi.
*
Khoảng thời gian đó Ngôn Gia Hứa lại bận rộn, Thẩm Tinh Lê trong lúc huấn luyện quân sự cũng không có ngày nghỉ, hai người cơ bản đều dựa vào điện thoại để liên lạc. Buổi tối tắm xong, Thẩm Tinh Lê leo lên giường, mắc màn lên, nói chuyện điện thoại với bạn trai.
Cô gác chân, cao hứng trả lời: "Chíp chíp chíp chíp."
"Học tiếng chim sao? Nói chuyện đàng hoàng." Âm sắc của Ngôn Gia Hứa trầm thấp, mang theo một chút mệt mỏi, nhưng vừa nghe được giọng nói của cô, đáy lòng không tự chủ được mà trở nên mềm mại rất nhiều, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng.
"Em hình như đã rám đen đi một chút rồi." Thẩm Tinh Lê xoa cánh tay của mình: "Chờ anh lần sau gặp em thì sẽ không nhận ra em nữa."
"Thành cục than đen rồi?" Ngôn Gia Hứa nhịn cười.
"Anh còn cười em!" Thẩm Tinh Lê trừng to mắt, nghĩ đến anh lại không nhìn thấy, thế là bình tĩnh lại: "Em không xinh đẹp nữa rồi."
Đang oán trách, điện thoại bỗng nhiên bị ngắt, Thẩm Tinh Lê tưởng rằng tín hiệu không tốt, kiểm tra điện thoại thì thấy tín hiệu đầy vạch, chưa đến nửa phút, cuộc gọi video liền tới.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê vui mừng, vội vàng sửa sang lại đầu tóc rồi mới ấn nhận, khuôn mặt đẹp trai kia của Ngôn Gia Hứa lập tức xuất hiện trong màn hình, mũi cao thẳng, mắt long lanh, khóe miệng cong lên một vệt cười nhạt.
Không thể không nói, anh thật sự rất đẹp trai, hoàn toàn chịu đựng được sự tàn phá nhan sắc của camera trước của Iphone.
Cô liếm liếm thưởng thức dung nhan xinh đẹp thịnh thế của bạn trai nhà mình một lát, cười ha ha, giống như đồ ngốc vậy.
Ngôn Gia Hứa lặng im một lúc rồi hỏi: "Người đâu?"
Anh ấy không nhìn thấy mình à? Bên này của Thẩm Tinh Lê mọi thứ đều bình thường, hình ảnh, âm thanh đều rất tốt, cô lắc lắc đầu cũng không có bất kì tình trạng rớt mạng hay gì cả.
Không có gì bất thường, Thẩm Tinh Lê hỏi: "Chuyện gì vậy, em không biết." Nhìn cái đầu tròn của cô lắc lung tung, Ngôn Gia Hứa rốt cuộc cười ra tiếng, nói nhỏ: "A, em núp ở trong bóng tối, chẳng trách anh không nhìn thấy."
"..." Thẩm Tinh Lê liếc mắt. Anh lại còn trêu cười cô.
Ngôn Gia Hứa còn nói: "Chậc, cái liếc mắt này thật là tốt, anh thoáng cái lại phát hiện ra em rồi."
"Anh anh anh anh quá xấu xa rồi!" Thẩm Tinh Lê bốc lửa cao, cũng không nói nên lời gì để mắng người, mỗi lần bị anh trêu đùa cũng không nói được gì, liền gấp đến thở hổn hển."
Hồi lâu vội vàng nói: "Anh như vậy thì sẽ mất đi người bạn gái đáng yêu của anh!"
"Chậc."
"Anh còn mắng em nữa, em em em em em..."
"Em làm sao?"
"Em liền chạy đi!"
"Chạy thì anh bắt về lại chứ sao." Người đàn ông nào đó thành thạo dựa vào ghế: "Thuận tiện đánh gãy cặp chân chó đó luôn."
"...."
"Khuôn mặt em đưa tới gần như vậy làm gì? Đều sắp nhảy ra ngoài rồi." Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê dán chặt lấy ống kính.
Cô thật không tiện nói bản thân mình mới tắm rửa xong, đang mặc váy ngủ hai dây, không có mặc nội y, đầu vai và trước ngực trần trụi một mảng lớn.
"Tránh cái mặt ra xa một chút." Anh ra lệnh nói.
Thẩm Tinh Lê chỉ có thể lấy điện thoại ra một chút, Ngôn Gia Hứa không chỉ thấy được cái đầu tròn vo, xù lên, tóc hơi ẩm rối tung của cô mà cũng nhìn thấy đầu vai thon gầy, trắng nõn, xinh xắn.
Xuống thêm chút nữa là một mảng trước ngực non mịn, cô gái nhỏ có xương quai xanh tinh xảo. Váy hoa nhỏ có cổ áo hơi thấp, không đáng kể, chỉ là chỗ dưới cùng lộ ra khuôn ngực có chút xinh đẹp nhô lên của thiếu nữ.
Thẩm Tinh Lê biết mình ăn mặc hơi hở, nhưng lộ thì cũng lộ rồi. Ngôn Gia Hứa là con trai ở tuổi này, bình thường cũng sẽ yêu đương bạn học hay người đồng lứa, nói không chừng cũng yêu qua mấy lần rồi.
Ôm hôn sờ cái gì đó, hoặc là toàn bộ, chắc chắn sẽ không ít.
Thẩm Tinh Lê tự biết mình nhỏ tuổi, Ngôn Gia Hứa vẫn luôn chờ cô, ngoại trừ lúc hôn bá đạo một chút thì anh chưa từng làm ra động tác tiến thêm một bước với cô.
Là đang suy nghĩ cho cô.
Nhưng cô không xác định thứ Ngôn Gia Hứa muốn sẽ là bước nào.
Anh bảo cô để xa một chút, cô liền để xa một chút.
Người ở phía bên kia điện thoại sửng sốt mấy giây không nói, nhìn chằm chằm làn da lộ ra ngoài của cô. Bất ngờ nhìn thấy được trên tai của thiếu nữ chậm rãi nổi lên một chút ửng đỏ, sau đó không được tự nhiên mà co rụt cơ thể, lúc này một đoạn đầu gối cong lên cũng lộ ra, cô không hề hay biết.
Là thuốc độc.
Đòi mạng.
Lúc bận rộn công việc còn tốt, nghĩ đến cô thì trong lòng rất an tâm, bởi vì biết được có một sinh mạng nhỏ đang toàn tâm toàn ý chờ mong anh.
Nhưng gặp được người thì lại là một chuyện khác.
Cô gái có biết hay không, ở trong đáy lòng anh, cô như vậy so với không mặc quần áo còn làm cho người ta muốn phạm tội hơn!
"Anh, nhìn kỹ chưa?" Khuôn mặt Thẩm Tinh Lê đỏ bừng: "Có phải là em đen đi rồi không?"
"Không có."
Quên mất mình nên nói cái gì.
Có tiếng gõ cửa, Cốc Dương không chờ anh trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Số liệu này có chút vấn đề, tổ sửa chữa AI các cậu..."
Thấy Ngôn Gia Hứa gọi video, lại gần nói: "Gọi ai vậy, còn video?"
Con trai không có tỉ mỉ như vậy, có chuyện gì thì một cuộc gọi liền kết thúc, Ngôn Gia Hứa xưa nay cũng không gọi video.
Thoáng cái liền thấy khuôn mặt Thẩm Tinh Lê, thật ra cũng không thấy rõ, lóe lên một cái, Cốc Dương cười chào hỏi: "Hi, Tinh Tinh!"
Ngôn Gia Hứa giống như bừng tỉnh từ giấc mộng, úp màn hình điện thoại xuống bàn: "Gõ gửa, có biết không?"
"Vội nên quên mất." Cốc Dương xoa xoa mũi, thầm nghĩ cái tên này thật là già mồm, bạn gái còn không cho người ta nhìn? Anh ta cũng là nhìn Thẩm Tinh Lê lớn lên được không?
Ngôn Gia Hứa nhanh chóng đọc qua, sửa chữa số liệu bị sai, đuổi anh ta ra ngoài: "Đi nhanh lên, đừng làm phiền tớ."
Cốc Dương: "..."
"Đừng phạm tội, quả lê mập mới bao nhiêu tuổi chứ."
"Làm sao lại nói nhiều như vậy? Cút đi."
Lúc quay lại, Thẩm Tinh Lê vẫn đang chờ, cô không biết ở đây có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ nghe thấy có người gọi cô.
"Không có gì, mặc quần áo vào!" Anh dè dặt nói.
Thẩm Tinh Lê: "Em mặc quần áo mà, chuẩn bị ngủ rồi em còn có thể mặc cái gì chứ?"
"Tinh Tinh." Anh tỉnh táo: "Sau này không cho phép em như vậy với người khác, nghe không?"
"Hả."
"Ngoại trừ anh."
"..."
Đàn ông thối này! Cô biết ngay là câu sau không phải là lời hữu ích gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...