"Anh đã nói với em bao nhiêu lần, giờ nào làm việc nấy."
"Anh thấy là em quá rảnh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mười sáu tuổi không nhỏ nữa, có phải là anh nhất định phải xách lỗ tai em lên không?"
"Lần này thi 120 điểm, lần sau thi 90 điểm đủ không?"
"Thế nào, nói em hai câu em đã già mồm rồi?"
.....
Những lời cay nghiệt này cũng là người này nói.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê biết, bây giờ xin lỗi chỉ là lão hồ ly âm hiểm xảo trá hai mươi mấy năm này nhất thời chịu thua, lời anh mắng cô đều là thật. Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà khóc lên, dù cho như thế nào cũng không tin, cũng không tha thứ cho anh.
Ngôn Gia Hứa bảo cô đừng lùi về sau, cô càng thêm khiếp đảm mà lùi về sau.
Nước mắt giống như là không cần tiền, một chút đã rơi xuống, đập vào vạt áo trước của đồng phục trắng, để lại một mảng màu đậm lớn: "Anh tránh ra, không được qua đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Gia Hứa: "..."
Anh thật sự là con mẹ nó rồi, cô gái nhỏ này đang nói gì vậy?
Anh lại mềm dịu thêm một chút, đưa tay, thái độ khiêm nhường: "Đến đây đi, chúng ta nói chuyện."
Thẩm Tinh Lê siết chặt quai đeo cặp sách, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thế nào cũng giống bạn học nhỏ tan học bị lớp lớn hơn chặn đường bắt nạt, lỗ tai trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, vô cùng chật vật lau nước mắt: "Anh còn tới nữa em sẽ kêu lên."
"...." Cẩu nam nhân nào đó bị chọc giận mà cười lên, mí mắt thật mỏng thoáng thu lại, tròng mắt liếc nhìn cô. Trên mặt giống như là cười như không cười, ôn hòa nguy hiểm, trong lòng thật ra đã nổi trận lôi đình rồi.
Một tiếng "phì" chậm rãi phát ra từ cổ họng anh, không chút biến sắc hỏi cô: "Hôm nay chính là không xong đúng không?"
Thẩm Tinh Lê căm hận nhìn anh: "Ừ." Một tiếng, sau đó nhấc chân chuẩn bị chạy.
Sau đó cô quả thật cũng làm như vậy, lần này triệt để chọc giận vị đại gia này, bỗng nhiên nóng nảy như giết người, quát: "Thẩm Tinh Lê em đứng lại đó cho anh, còn bước một bước nữa thì nhìn anh đánh gãy chân chó em!"
Thẩm Tinh Lê: "..."
Cô biết mà!
Chó cũng không đổi được tính ăn phân, cái người hung ác này sao có thể bỗng nhiên chịu thua được! Còn cầu khẩn nhiều lần nói xin lỗi với cô! Không thể nào! Trước giờ lúc anh dỗ cô đều là bởi vì anh vui vẻ mà không phải là cô phát cáu!
Nhưng cô cũng thật sự bị một tiếng rống này của anh làm cho kinh hãi, nước mắt lại sắp rơi hăng hái, giọng nói cũng run rẩy: "Anh nhìn xem anh còn muốn đánh em. Em ở trường sắp bị đánh, về nhà cũng sắp bị đánh...."
Ngôn Gia Hứa sửng sốt một giây, hỏi cô: ".... Em ở trường làm sao?!"
*
Trên xe cách đó không xa, Tống Vũ ngồi phía trước chơi điện thoại, Cốc Dương ngồi phía sau, anh ta không thấy rõ hai người ở đường lớn đối diện rốt cuộc thế nào, liền dùng camera iphone phóng to lên để nhìn.
Nói như thế nào nhỉ, phong cách này rất là kỳ lạ.
Cốc Dương để điện thoại di động xuống, trong khóe mắt là bóng dáng cao lớn của Ngôn Gia Hứa trực tiếp lấn át Thẩm Tinh Lê, suy nghĩ nói: "Mặc dù tên súc sinh này chẳng hề làm gì nhưng sao tớ cảm thấy cậu ta trước mặt quả lê mập như sắp bay lên rồi?"
Tống Vũ thả điện thoại trong tay xuống, trả lời anh ta: "Mắt cậu mù khi nào vậy? Cái mặt hàng chó này gọi cái gì là không làm gì cả? Vò tóc người ta, sờ mặt người ta, ôm người ta, tớ thấy cậu ta là không có giới hạn mà, may là dáng dấp đẹp trai, đối tượng còn là quả lê mập. Nếu là người khác thì chuyện này phải bị tóm đi rồi."
Cốc Dương: "Cậu ta đâu có sờ mặt vò đầu rồi ôm?"
Tống Vũ: "Khi còn bé không thường làm sao?"
Cốc Dương: "Con mẹ nó nói chuyện này cái rắm, khi bé cậu cũng sờ mặt quả lê mập không ít."
Tống Vũ hì hì hai tiếng: "Chủ yếu là trẻ con đáng yêu, ai mà không muốn sờ cái khuôn mặt thịt nhỏ nhỏ, nói thật, sau đó tớ muốn trộm cô bé về nhà nhưng không thành công, khăng khăng bảo mẹ tớ sinh cho tớ một em gái, bị mắng một trận...."
Cốc Dương: "Được rồi, nói là nghĩ đến bây giờ. Ngôn Gia Hứa thật sự là đủ chó, mẹ nó.... Báo cảnh sát đi, nó còn thật sự ôm con bé kìa."
Mắt Tống Vũ đưa tới, quả thật là vậy: "Báo cảnh sát báo cảnh sát! Bắt nó lại."
"Nhưng mà tớ bỗng có một suy nghĩ to gan, cậu nói xem tên súc sinh này có thể...." Nói khẩu hình: "Thật sự có gì với Thẩm Tinh Lê không."
"Mặc dù tớ không thừa nhận, nhưng nhìn tình hình trước mắt là sắp phát triển như vậy."
"Ok, có lẽ không lâu sẽ có một người không biết xấu hổ, cậu nhìn nó thể hiện ân ái, cưng chiều tiểu tổ tông, làm trâu làm ngựa cho người ta, vui đến mức quên trời quên đất, nhưng bọn họ biết, bọn họ chỉ là hàng xóm tốt ở Trung Quốc?"
"Thật là không biết xấu hổ, tớ chúc bọn họ người có tình cuối cùng sẽ thành anh em!"
"Cái này độc!"
*
Khí ép trên người Ngôn Gia Hứa thấp đi mấy phần, sắc mặt âm tình bất định, anh hiếm khi gọi cả họ tên cô, còn hung dữ như thế.
Cô bị dọa run lên, run giọng nói: "Anh anh làm gì, không được qua đây!"
Ngôn Gia Hứa ung dung hỏi: "Anh qua thì sẽ như thế nào?"
Anh cũng là không có cách nào để bắt cô. Lần này là thật sự muốn tới nói xin lỗi cô, nhưng làm sao cô gái nhỏ cũng không nghe lời, khiến cho anh nói nặng hai câu, tội lớn ngập trời giống như tội phạm.
Thẩm Tinh Lê cắn môi, không trả lời, rụt bả vai.
Ngôn Gia Hứa quả nhiên không nhúc nhích, vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt rơi trên người cô, một khắc cũng không hề động.
Hôm nay anh mặc áo bóng chày màu trắng, quần jean đậm màu, tóc cắt ngắn nhưng vẫn rất có cảm giác tạo hình, càng lộ ra vẻ cứng rắn, trong đám đông vô cùng chói mắt.
Thẩm Tinh Lê thầm mắng một tiếng: Tên khốn kiếp.
Bộ dáng tốt như thế, đáng tiếc lại là một lão súc sinh.
Bỗng nhiên anh chuyển một cái, dịu dàng hỏi cô: "Được rồi, em bình tĩnh một chút, anh không qua, nói hai câu rồi đi."
"Nói cái gì?"
"Mặc ít như thế có lạnh không? Mùa thu nhanh lạnh."
Chưa nói xong còn thật sự có chút lạnh, buổi sáng bà nội bảo cô mặc áo mùa thu, nhưng trong trường không có ai mặc như vậy, Thẩm Tinh Lê đương nhiên không muốn, vụng trộm nhét quần áo vào trong chăn.
Cô siết chặt áo khoác đồng phục trên người, trầm giọng "Ừm" một tiếng, trả lời: "Còn tốt. Anh muốn nói gì mau nói đi."
Ngôn Gia Hứa nhìn, cười, sau đó cởi áo khoác trên người, ước lượng trong tay, khoác lên người cô, thấp giọng nói: "Đừng bị cảm. Em không thích uống thuốc, bình thường chú ý một chút."
Thẩm Tinh Lê cảm nhận được áo khoác trên người, còn có hơi thở ôn hòa của anh lưu lại, mùi cỏ cây nhàn nhạt, hoàn toàn không có mùi khói hoặc mùi mồ hôi của nam sinh lúc đi ngang qua người cô.
Nhẹ nhàng dễ chịu, sạch sẽ, là ấn tượng duy nhất của Thẩm Tinh Lê đối với cơ thể anh.
Thẩm Tinh Lê ở bên này còn chưa kịp cảm động sự dịu dàng của anh, chỉ cảm thấy áo khoác trên người giống như cái bao tải trùm lên người cô, chỉ là cái bao tải này giá cả đắt đỏ.
Cô lắc lắc tay áo.
Một giây sau!
Hai cái tay áo thật dài bị người đàn ông nào đó kéo một cái, vững vàng thắt trước vạt áo, còn thắt nút!
Cánh tay cô bị cố định lại.
Tương đương với việc Thẩm Tinh Lê bị người ta trói lại!
"Anh!" Cô không ngừng trừng anh, nhấc chân muốn đá.
"Anh cái gì mà anh?" Sắc mặt Ngôn Gia Hứa lúc này mới thật sự là cười dịu dàng, thoải mái, xấu xa, anh nâng cô gái nhỏ bị mình trói lại lên: "Cho em một chút phẩm màu em đã muốn mở phường nhuộm rồi à?"
"Có gan ngang ngược trước mặt anh, anh thấy là em muốn tạo phản rồi."
"Đàng hoàng một chút!"
Lão lưu manh khiêng người lên liền chạy, một mạch nhét vào trong xe.
"Cậu, đi ra phía sau." Anh ra lệnh cho tên mập trước mặt. Vừa rồi còn bảo đảm nói muốn báo cảnh sát bắt tên lão lưu manh này, lúc này lại ngoan ngoãn cút ra phía sau.
Thẩm Tinh Lê một lần nữa bị tức đến phát ngất, muốn khóc rồi. Lúc này kịch liệt cũng không để nước mắt chảy xuống, chỉ lo nói: "Anh thả em ra, thả em ra."
Ngôn Gia Hứa không để ý tới, một mạch thắt dây an toàn cho cô, đóng cửa xe, dặn dò Cốc Dương đè cô lại, lúc này mới vòng sang ghế lái.
Thẩm Tinh Lê & Cốc Dương & Tống Vũ: "...."
Cốc Dương & Tống Vũ: "Con mẹ nó con mẹ nó."
*
Xe chạy đến trung tâm thành phố, bọn họ chuẩn bị tìm chỗ ăn cơm, trên người Ngôn Gia Hứa chỉ có một chiếc áo thun đen mỏng manh, không nói lời nào.
Chỉ là Tống Vũ nhìn thấy không bình thường, khuyên nhủ: "Tinh Tinh, em cũng đừng giận nó nữa. Nó là quan tâm em, nếu không vì sao vừa rảnh đã đến đón em tan học? Cả thế giới có người anh trai nào làm được? Tha thứ cho tên chó chết này đi."
Thẩm Tinh Lê người cũng ở trên xe anh rồi, đương nhiên cũng không làm được gì, huống hồ trên xe còn có hai anh trai khác.
Cảm xúc của cô suy sụp trong chốc lát, quan trọng là cảm thán lực chiến đấu của mình quá yếu, lại bị bắt như thế, thật là mất mặt.
"Gọi điện thoại cho bà nội em, nói anh dẫn em ra ngoài ăn cơm, tối về."
Ngôn Gia Hứa đưa điện thoại cho cô, vẫn nhìn không chớp mắt.
"À." Thẩm Tinh Lê được thả ra, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Buổi tối thứ sáu trung tâm thành phố rất đông người, ra ngoài ăn cơm, dạo phố, hẹn hò, chỗ nào cũng là người, Ngôn Gia Hứa trực tiếp dừng xe dưới một tòa nhà.
Tống Vũ nói: "Ăn lẩu đi, lâu rồi chưa ăn."
Cốc Dương: "Quán lẩu chắc chắn đều đã đầy rồi, gọi số cũng hơn nửa tiếng, không bằng gọi thức ăn đi, cá hấp."
Hai người líu ra líu ríu thảo luận một phen.
Lúc này Ngôn Gia Hứa đã thả Thẩm Tinh Lê, chỉ là tay còn giữ vai cô, giống như sợ cô chạy mất. Đương nhiên hiện tại Thẩm Tinh Lê sẽ không chạy, người cũng bị anh kéo đến trung tâm thương mại rồi, thể diện cũng mất rồi, ở đây cách nhà xa như vậy, cô vẫn là đi theo bọn họ mới khá thực tế.
Chỉ là cả quá trình cô không nói lời nào, căm giận bất bình.
Hai người thảo luận ăn cái gì, tranh luận mười phút vẫn không có kết quả.
Cốc Dương hỏi Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh, em muốn ăn gì."
Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu nhìn anh trai Cốc Dương, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Cá, vẫn là nướng ngon." Bản tính tham ăn lộ ra....
"...."
Ngôn Gia Hứa cười nhìn cô bé trước mắt.
Nếu vẫn có thể muốn ăn gì đó thì nói rõ cơn giận của cô tiêu tan rồi.
Thế là mấy người họ đi ăn cá nướng.
*
Bốn người ngồi một bàn.
Vừa rồi Ngôn Gia Hứa nói muốn phạt là nói đùa.
Người mù cũng biết Ngôn Gia Hứa và Thẩm Tinh Lê có mâu thuẫn, mà còn rất lớn. Nếu không thì lão súc sinh này sẽ không một tuần lễ rồi còn tức giận. Cô gái nhỏ Thẩm Tinh Lê này cũng vậy, vừa thấy anh đã sợ đến muốn khóc.
Tính cách Cốc Dương tương đối ôn hòa, dáng dấp hiền lành. Trong nhóm thiếu niên 4 người, ngoại trừ Ngôn Gia Hứa thì Lục Ấn Xuyên là người lạnh nhạt lòng dạ ác độc, Tống Vũ là con yêu tinh đáng ghét, Cốc Dương xem như bình thường, cũng săn sóc cho Thẩm Tinh Lê.
Anh ta hỏi: "Em và Gia Hứa rốt cuộc làm sao vậy, mâu thuẫn lớn như thế, giận một tuần lễ còn chưa tan."
Thẩm Tinh Lê cảm thấy vô cùng uất ức, oán giận nhìn thoáng qua Ngôn Gia Hứa, người sau không lên tiếng, cúi đầu rót cho cô một ly trà lúa mạch, đẩy về phía cô.
Tống Vũ nhìn vẫn rất cảm động, đây chính là người thân, dù cho có tức giận muốn đánh chết thì cũng không sửa được thói quen muốn thời thời khắc khắc chăm sóc.
Ngôn Gia Hứa: "Em nói đi."
Thẩm Tinh Lê đành phải kể qua một lần, đương nhiên, chủ yếu là đứng trên lập trường của cô.
Ví dụ như, cô đang làm bài tập ngon lành, ngẫu nhiên gọi điện thoại đã bị Ngôn Gia Hứa ập tới mắng một trận, còn nguyền rủa cô thi toán thất bại. Và vừa rồi, Ngôn Gia Hứa nói muốn đánh gãy chân chó cô.
Tống Vũ bênh vực kẻ yếu: "Gia Hứa, cậu quá đáng rồi, chân của quả lê mập sao có thể là chân chó chứ? Của cô là cái chân mập."
Cốc Dương: "Cậu bỏ qua trọng điểm rồi à. Bây giờ là đang thảo luận Gia Hứa mắng Tinh Tinh."
"A a a, đúng rồi. Ngôn Gia Hứa, cậu xin lỗi Tinh Tinh đi."
Thế là Ngôn Gia Hứa bị hai người nhấn đầu, nói xin lỗi Thẩm Tinh Lê: "Xin lỗi em."
Lúc này Thẩm Tinh Lê mới vui vẻ một chút, khẽ ừ, có chút đắc chí.
Ngôn Gia Hứa hừ cười một tiếng, con nhóc này, nếu anh không muốn thì ai có thể nhấn đầu anh nói xin lỗi chứ?
Cốc Dương vẫn khá trung lập, lúc đồ ăn còn chưa lên nói: "Nhưng mà Gia Hứa cũng không phải là loại người không có tố chất, Tinh Tinh, em cũng phải xét lại mình một chút, có phải em làm sai chỗ nào không? Nó chắc chắn không phải mắng em, chỉ là nghiêm khắc nói em vài câu thôi đúng không?
Thẩm Tinh Lê thừa nhận, khoảng thời gian đó cô cũng không chăm chỉ học tập.
Mặc dù trong lòng hối lỗi, nhưng cô mạnh miệng, không chịu nhận lỗi với Ngôn Gia Hứa.
Nhưng những thứ này không quan trọng, bọn họ đều biết tính cách cô, sẽ không ép cô.
"Được rồi, hôm nay coi như giảng hòa." Cốc Dương làm người đứng giữa: "Hai người nắm tay một cái, làm hòa."
"Nhanh, tớ còn muốn ăn cơm." Tống Vũ nói.
Thẩm Tinh Lê để tay lên bàn, bàn tay ấm áp khô ráo của Ngôn Gia Hứa nắm lấy tay cô, nhéo một cái, buông ra, vậy là coi như làm hòa rồi
..... mặc dù còn có một chút khó chịu.
Đồ ăn lên.
Thẩm Tinh Lê làm em út đương nhiên được mọi người chăm sóc.
Đồ ăn mới lên gì đó đều được đẩy đến trước mặt cô, các anh trai uống nước trái cây mà cũng hỏi ý kiến cô đầu tiên, Thẩm Tinh Lê lần nữa nhận sự quan tâm như gió xuân, cô rất vui vẻ.
Phía trước quán cá nướng có một loạt máy gắp thú, rất nhiều trẻ con vây quanh, kích động.
Thẩm Tinh Lê cũng tiến lên nhìn, Ngôn Gia Hứa ở sau lưng cô, hỏi: "Muốn chơi à?"
Thẩm Tinh Lê gật gật đầu, lại buông tay: "Em không có tiền, không chơi."
Có vài người chính là vô lại như vậy.
Ngôn Gia Hứa vuốt vuốt tóc cô: "Chờ đấy."
Anh mua của ông chủ một bao tiền, đưa đến trước mặt Thẩm Tinh Lê: "Chơi đi."
Thẩm Tinh Lê lãng phí mười mấy đồng tiền cũng không gắp được cái nào, rất tức giận.
Thật ra loại máy gắp thú này vốn cũng không phải là xem may mắn, độ chặt lỏng của cái gắp phải xem tâm tình điều chỉnh của ông chủ, chặt thì gắp được nhiều, lỏng thì gắp được ít.
"Được rồi, không chơi." Thẩm Tinh Lê có chút tức giận.
Ngôn Gia Hứa cười cười, ở bên cạnh nhìn, cũng không giúp cô, Thẩm Tinh Lê không nhịn được, nhấc chân muốn đi.
"Được rồi, anh thử một chút." Lúc này anh mới tiến tới. Nhưng mà trước khi chơi anh lại mua mấy trăm tệ tiền xu, bảo ông chủ chỉnh đồ kẹp chặt hơn một chút.
Thế là ông chủ tới gần, tùy tiện nói hai câu, thật ra tay giấu sau lưng điều chỉnh máy móc.
Ngôn Gia Hứa gắp cái nào chuẩn cái đó.
Đến cuối cùng, trên người Thẩm Tinh Lê treo đầy thú bông.
Trẻ con bên cạnh hâm mộ kéo áo mẹ: "Mẹ ơi mẹ nhìn chị gái thật là lợi hại."
Mẹ đứa trẻ cười cười: "Là anh trai lợi hại."
Thẩm Tinh Lê: "...."
Trên đường trở về, Ngôn Gia Hứa chủ động hỏi tình hình thi giữa kỳ của Thẩm Tinh Lê. Anh biết gần đây cô thi là bởi vì bà nội Thẩm nói với bà nội Ngôn, nói Tinh Tinh gần đây thi giữa kỳ, nhưng ở nhà không có trứng gà, bà tới mượn hai trái cho cô ăn, ngụ ý thi một trăm điểm.
Ngôn Gia Hứa cười tại chỗ, dù cho cô thi môn nào một trăm điểm cũng là con đường chết.
Bởi vì một trăm điểm mới vừa vặn đạt tiêu chuẩn.
Thẩm Tinh Lê nói: "Thi 383 điểm, nhưng thành tích môn phụ cơ bản đều trên 85 điểm, hóa học được 96 điểm."
Tống Vũ nghe ngóng, cảm giác thích lên mặt dạy đời lập tức trỗi dậy: "Quả lê mập nếu môn toán của em không tốt, anh có thể tới dạy em." Con gái mà, bình thường bị mọi người hiểu lầm là học khoa học tự nhiên không tốt.
Thẩm Tinh Lê ăn ngay nói thật: "Em học toán cũng được."
"Vậy điểm của em sao lại bị kéo? Toán bao nhiêu điểm?" Anh ta không tin cô có thể giỏi cỡ nào.
Thẩm Tinh Lê: "148 điểm."
Tống Vũ: "Làm phiền rồi, anh tự sát."
Anh ta lại không thăng bằng, hỏi: "Chẳng lẽ em không có môn nào đặc biệt kém, kém đến mức trình độ của anh cũng có thể dạy, ví dụ như lịch sử gì đó thi được mười mấy điểm." Cũng chỉ có loại trình độ anh ta mới có thể dạy.
Thẩm Tinh Lê nhìn anh ta một cái, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Anh Tống Vũ, em chỉ là nhỏ tuổi hơn anh, em lại không phải đồ ngốc."
Tống Vũ: ".... Tức chết tôi rồi."
Cửa tiểu khu, hai người xuống xe. Ngôn Gia Hứa lại hỏi thêm vài câu, phát hiện ra các môn khoa học tự nhiên của Thẩm Tinh Lê đều tốt đến mức xếp ở top trên của khối, ngược lại ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử các loại lại không tốt lắm.
Có thể nói, đối với xếp hạng khối này của cô mà nói là rất kém. Ví dụ như, tiếng Anh chỉ có 85 điểm.
Ngôn Gia Hứa nhàn nhạt mở miệng: "Không phải rất tốt."
Thẩm Tinh Lê cũng tự biết: "Em biết rồi, sau này luyện khả năng nghe nhiều hơn một chút vậy."
Cô có chút ủ rũ.
Bỗng nhiên Ngôn Gia Hứa đặt tay lên vai cô, nói: "Mấy ngày nay không vui phải không?"
"Ừm." Cô thừa nhận.
"Là anh không tốt, không nên hung dữ với em." Anh bỗng nhiên nói xin lỗi, đây là cực kỳ chân thành, lời xin lỗi chân thành nhất, Thẩm Tinh Lê biết, ánh mắt cô đỏ lên.
Ngôn Gia Hứa nói: "Sau này sẽ không hung dữ với em nữa."
"Thật không?" Cô hỏi, sự tủi thân vô cùng lớn dâng lên: "Em thật sự rất khó chịu, chưa từng bị công kích như vậy."
Ngôn Gia Hứa hiểu rõ, đây cũng là lý do mà cô một mực không để ý đến anh, anh bỗng nhiên nói: "Tinh Tinh, bất kể như thế nào, em là người rất quan trọng với anh, anh có lỗi anh xin lỗi, đừng giận anh nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...