Cuồng sủng

 
"Gia Hứa, cháu trông em cẩn thận nha." Bà nội Ngôn ở dưới lầu nói.
 
Vốn tưởng rằng chỉ là để đứa trẻ ở trong phòng của anh một lúc, nhưng thấy điệu bộ này, là bảo anh trông đứa trẻ sao? Nhìn thấy ba người thay giày ở cửa: "Bà và bà nội Thẩm đi ra ngoài đi dạo một vòng, buổi chiều sẽ về, cơm ở trong nồi, cháu hâm nóng lên cho Tinh Tinh ăn nha."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Gia Hứa lộ ra biểu hiện bất đắc dĩ, ánh mắt cũng lạnh đi một chút.
 
Sở dĩ anh đến nhà của bà, không phải là bởi vì ở đây có hơi người sao? Bình thường ở nhà bố mẹ chỉ có một mình anh.
 
Không nghĩ tới bây giờ lại như vậy, còn có một đứa trẻ đi theo sau mông.
 
Đứa trẻ lớn nhìn đứa trẻ nhỏ, đứa trẻ nhỏ nhìn đứa trẻ lớn, Thẩm Tinh Lê học theo dáng vẻ của người lớn, bất đắc dĩ nhìn anh nhún vai, duỗi móng vuốt nhỏ ra, vuốt ve một hồi.
 
Ngôn Gia Hứa không còn lời nào để nói, im lặng không lên tiếng đi lên lầu, chuẩn bị làm bài tập, bóng lưng lộ ra sự lạnh lùng nhàn nhạt.
 
Thẩm Tinh Lê liền bò cầu thang theo sau, dùng cả tay và chân. Cầu thang ở trong biệt thự vì để tiết kiệm không gian mà làm rất dốc, bà nội Ngôn ở dưới lầu bình thường cũng không đi lên.
 
Đứa trẻ năm tuổi có hơi sợ độ cao, không dám đi quá nhanh, lần trước cũng vậy.
 
Chờ đến khi Ngôn Gia Hứa đã lên tới lầu hai, phát hiện cục thịt nhỏ kia còn đang bò chậm rì rì, bởi vì mặc đồ quá dày, tay chân cũng không thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Tinh Tinh chỉ từ từ bò, cũng không khóc lên.
 
Anh do dự vài giây, cố nén sự không kiên nhẫn của mình, quay trở lại, đánh giá một lúc, đang suy nghĩ làm sao để ôm cô lên. Vẫn là chọn biện pháp đơn giản nhất, ánh mắt rơi trên quần bông của cô, liền khom lưng xách cái quai lên, chặn ngang xách đứa trẻ lên, giống như xách một con cún.
 
Chân vừa nhấc liền bước hai bậc cầu thang, bước nhanh đi lên.
 
Eo của Thẩm Tinh Lê bị xách lên, tay chân và đầu đều rũ xuống, không thoải mái, đến chỗ rẽ cô liền không chịu nổi, "Huhu" hai tiếng, Ngôn Gia Hứa nhìn cô, chỉ nghe đứa trẻ nói: "Anh ơi, anh siết bụng em đau."
 
Ngôn Gia Hứa liền buông cô ra, Thẩm Tinh Lê cong mắt cười cười, đưa hai tay ra, muốn ôm.
 
Toàn bộ quá trình Ngôn Gia Hứa đều bày ra khuôn mặt thối, chưa nói tới hai câu.
 
*
 
Ngôn Gia Hứa đặt Tinh Tinh sang một bên, để cô ngồi trên sàn nhà, rồi đi bận bịu với bài tập của mình. Con trai ở tuổi này, thiếu niên không có sự kiên trì căn bản cũng không ở cùng người khác, đừng nói chi đến một đứa trẻ.

 
Vừa qua giữa trưa, anh làm bài tập, chơi game, hoặc là chơi rubik, căn bản không để ý đến cô. Đợi đến trưa đói bụng, mới nhớ ra trong phòng còn có một đứa trẻ.
 
Đứa trẻ không khóc không nháo, đặt mông ngồi trên sàn nhà, giống như một con lật đật.
 
Chỉ mở to hai mắt nhìn anh, tựa như một bé cưng hiếu kỳ.
 
Thiếu niên nổi lên tâm tư đùa giỡn, ngoắc ngoắc đầu ngón tay: "Lại đây."
 
Thẩm Tinh Lê muốn bò lên, hai tay chống đất, không biết làm sao lại tự mình té ngửa, khuôn mặt nhỏ bực bội đỏ lên, bối rối.
 
Bà nội mặc cho cô dày quá.
 
Mùa đông ở Khai Thành rất lạnh, vừa ẩm vừa ướt, trong thành phố cũng không có công cụ sưởi ấm, bởi vậy đứa trẻ ở trong nhà cũng mặc rất dày. Biệt thự Ngôn gia đã được trang bị hệ thống sưởi ấm, nhà bà nội Thẩm không cao cấp như vậy, chỉ dựa vào nhau để sưởi ấm, đứa trẻ cũng không ngoại lệ.
 
Ngôn Gia Hứa đi tới, ôm cô lên, thấy cô thở ra như thế, trên cổ và mặt đều là mồ hôi.
 
Nóng cũng không biết nói sao?
 
Thật là một đứa trẻ ngốc.
 
Còn cười với anh?
 
Hết thuốc chữa rồi.
 
Thiếu niên dù lạnh lùng không có trái tim yêu thương gì, vẫn không thể nào chống cự lại cô bé đáng thương, giúp cô cởi áo bông dày ra.
 
Đứa trẻ được giải phóng càng thêm vui mừng.
 
Buổi trưa Ngôn Gia Hứa hâm nóng cơm, cùng ăn với Tinh Tinh. Nhìn thấy cô ăn chậm rì, thực sự nhịn không được, dứt khoát bắt đầu đút cho cô ăn, bất chấp tất cả, cái muỗng đầy cơm, nhét vào cái miệng nhỏ kia.
 
Má của cô bị nhét thành tròn vo, lúc có chỗ trống còn không quên chỉ vào thịt kho tàu trên mâm: "Anh ơi, em muốn ăn thịt."
 
Thì ra anh đã quên mất, đút hết cho cô một bát cơm trắng, vẫn chưa cho cô chút món ăn hay canh gì....
 
Sau khi ăn cơm xong, lại ôm cô về phòng mình.
 

Tuy rằng anh không phải thiếu niên lanh lợi, thậm chí còn có chút trầm tĩnh và phản nghịch, nhưng kết quả học tập lại cực kỳ tốt. Nếu như ở trường anh không lạnh lùng và côn đồ như thế, giáo viên sẽ vì kết quả học tập tốt của anh mà yêu thích anh thật nhiều.
 
Bài tập đối phó vẫn rất dễ dàng, Ngôn Gia Hứa mười hai tuổi vẫn chưa phản nghịch, vẫn chưa trở thành giáo bá khiến cho người ở trường nhất trung Khai Thành nghe tiếng đã sợ mất mật.
 
Anh hoàn thành bài tập rồi.
 
Buổi chiều không có việc gì liền bắt đầu chơi game.
 
Trải qua khoảng thời gian giữa trưa "Ở chung", Thẩm Tinh Lê cho rằng mình và "Anh trai xinh đẹp" đã thân quen rồi, cuối cùng cũng dám đến gần anh.
 
Thế là lúc Ngôn Gia Hứa đối diện với máy tính, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu nhỏ đen xì, cục thịt nhỏ dọc theo cạnh bàn, từ từ di chuyển, sau đó cơ thể liền chen chúc vào giữa anh và cái bàn.
 
Ngôn Gia Hứa nhíu mày, cười giỡn nói: "Đại ca à, em có chuyện gì à?"
 
Thẩm Tinh Lê dẫu môi lên, lắc đầu.
 
Cô chỉ nhìn xem thôi.
 
Ngôn Gia Hứa không xem là chuyện gì to tát, trong chốc lát, cái mông nhỏ lại di chuyển, trèo lên, tiếp theo đó là an vị trên đùi của anh trai.
 
Lần đầu tiên có một đứa trẻ mềm mại ở trong lòng anh, thiếu niên cảm thấy rất kỳ quái, liền đẩy cô xuống.
 
Một lát sau, người ta lại dịch tới, lại ngồi trên đùi anh, Ngôn Gia Hứa cau mày nhìn cái người "Không biết suy xét" này, chỉ nghe thấy đứa trẻ trịnh trọng nói: "Cho em xem một chút đi."
 
Ngôn Gia Hứa: "......."
 
Thực sự là hết cách rồi, tiếng động chơi game thật sự rất ồn ào, hơn nữa cần phải hết sức chăm chú.
 
Ngôn Gia Hứa từ trong ngăn chứa đồ lấy ra một cái rương, tất cả ở trong đó đều là đồ chơi khi còn bé của anh, có một vài thứ đã hỏng, có một vài thứ vẫn còn hoàn hảo không có chút tổn hại nào.
 
Đều được bà nội thu gom lại, nói là để làm kỷ niệm, truyền lại cho đời sau.
 
Anh xách Tiểu Tinh Tinh xuống, sau đó quy ước ba điều với cô: "Tự chơi một mình đi."
 
Tinh Tinh lờ mờ gật đầu, lần này thật sự không quấy rầy anh nữa, bởi vì trong rương quả thật có rất nhiều đồ chơi. Ngôn Gia Hứa làm chuyện của mình hết sức chăm chú, Thẩm Tinh Lê liền bỏ bớt đi đồ chơi cũ của anh.

 
Cô phát hiện ra một cái hộp gì đó màu trắng sữa, từng miếng từng miếng, đặt theo quy tắc ở trong chiếc hộp. So với kẹo sữa cô hay ăn thật sự lớn hơn nhiều, trên bề mặt còn trang trí màu hồng, vừa dài, vừa tròn, còn có tranh vẽ. Mùi vị chắc là sẽ không giống nhau nhỉ. Trong lòng mừng như điên, lại có chút sợ sệt, cô nhìn bóng lưng của thiếu niên, mím môi, lặng lẽ sờ sờ, lại thả xuống, chơi những thứ khác. Qua mấy phút lại nhịn không được, lại muốn sờ một cái.
 
Nước miếng của đứa trẻ đều sắp chảy ra rồi.
 
Thế nhưng bà nội nói, đến nhà người ta, trừ phi người ta chủ động cho cháu đồ ăn, bằng không không thể lấy lung tung.
 
Nhưng mà Tinh Tinh không nhịn được, rất muốn ăn!
 
Xoắn xuýt thật lâu, cô nhỏ giọng hỏi Ngôn Gia Hứa: "Anh ơi, em có thể ăn một viên kẹo sữa không? Chỉ ăn một viên thôi." Cô bảo đảm.
 
Ngôn Gia Hứa căn bản không quay đầu lại, thuận miệng nói: "Ăn đi."
 
Vừa định bỏ vào miệng, dưới lầu liền truyền đến tiếng mở cửa, còn có tiếng bước chân. Bà nội gọi cô: "Tinh Tinh, bà nội về rồi!"
 
Thẩm Tinh Lê nhìn viên kẹo sữa, lại nhìn cửa một chút. Rất muốn khóc!
 
Thế là cô liền lấy một viên, nhét vào túi quần, không tới nửa phút, bà nội đã tới, bế cô lên: "Phải về nhà thôi."
 
Thẩm Tinh Lê tủi thân liếc nhìn hộp đồ ăn lớn này, bà nội Ngôn cũng có mặt rồi, cô dọn đồ chơi lại, cũng dọn hộp kẹo sữa lại, đều không ai nói cho cô ăn một ít.
 
Tinh Tinh có chút tủi thân nằm nhoài trong lòng bà nội suy nghĩ, may là anh trai nói có thể cho cô ăn một viên.
 
Bà nội Thẩm nói: "Chú thím của cháu tới rồi, chúng ta về nhà trước đi."
 
Hai bà cháu về đến nhà, Thẩm Vĩnh Hổ và vợ Trương Lị Lị đã đứng ở cửa, trong tay hai vợ chồng cầm theo bao lớn bao nhỏ dụng cụ chăm sóc sức khỏe, cũng không phải vì hai người họ hiếu thuận, bởi vì Trương Lị Lị bán dụng cụ chăm sóc sức khỏe.
 
Thẩm Vĩnh Hổ hỏi: "Mẹ, mẹ đi đâu vậy."
 
"Đến nhà dì Triệu sát vách chơi." Bà nội Thẩm buông Tinh Tinh ra đi mở cửa.
 
Thẩm Tinh Lê ngửa đầu lên nhìn mấy người lớn, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chào chú thím!"
 
Thẩm Vĩnh Hổ sờ đầu cô, cười nói: "Chào buổi tối Tinh Tinh!"
 
Trương Lị Lị không nói gì, chỉ là cười cười.
 
Hình như bà nội Thẩm biết hôm nay bọn họ muốn tới, đã sớm mua nhiều đồ ăn, lại hỏi bọn họ: "Kiều Kiều hôm nay không tới sao?" Kiều Kiều là con gái của hai vợ chồng họ, tên là Thẩm Linh Kiều, lớn hơn Thẩm Tinh Lê một chút, năm nay bảy tuổi, lên lớp một rồi.
 
Thẩm Vĩnh Hổ nói: "Đến nhà bố mẹ vợ con rồi."
 
Trương Lị Lị vội vàng ngắt chồng mình một cái.
 

Bà nội Thẩm cũng không truy cứu sâu thêm, vào nhà bếp nấu ăn. Hai vợ chồng ngồi ở phòng khách, Thẩm Tinh Lê ngồi trên cái ghế nhỏ cách bàn trà, hết sức chăm chú xem phim hoạt hình.
 
Hai người lớn cũng không nói chuyện với đứa trẻ, có điều Thẩm Tinh Lê ngược lại như là đã quen thuộc, cái môi dịch dịch một chút, không biết sao lại dịch đến bên cạnh thím, bàn tay nhỏ đặt trong bàn tay của người lớn, cười híp mắt.
 
Trương Lị Lị nhìn Thẩm Tinh Lê, nhưng hình như không có lời nào muốn nói.
 
Thẩm Vĩnh Hổ vào nhà bếp giúp nấu ăn.
 
Thẩm Tinh Lê vừa xem TV vừa xem xét tình huống của viên kẹo trong túi mình, chỉ lo đường chảy ra dính lên quần, nhưng cũng may, chưa chảy.
 
"Ở trong quần áo cháu là gì? Cho thím nhìn một cái." Trương Lị Lị tìm đề tài.
 
Thẩm Tinh Lê thừa dịp bà nội không chú ý, lấy ra cho Trương Lị Lị xem: "Là kẹo sữa, thím có muốn ăn không?"
 
Trương Lị Lị nhìn miếng mạt chược, ba miếng. Nghĩ thầm thật là một đứa trẻ ngốc, trên mặt cũng chỉ cười khách khí nói: "Thím không ăn, Tinh Tinh ăn đi."
 
Mãi đến đi ăn cơm tối xong, hai vợ chồng chuẩn bị rời đi, Thẩm Tinh Lê muốn nhanh nhanh về phòng để ăn kẹo sữa, một viên thật lớn, mê hoặc đứa trẻ này đến hỏng rồi.
 
Bà nội Thẩm chuẩn bị cho vợ chồng con trai rất nhiều đồ ăn, bảo bọn họ mang về, so với lúc tới thì xách về còn nhiều hơn. Trương Lị Lị nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghế trẻ em, chờ đến khi Thẩm Tinh Lê đi tắm, nhỏ giọng hỏi Thẩm Vĩnh Hổ: "Tinh Tinh sẽ không thật sự ở với mẹ chứ?" Một chút cũng không kiêng kỵ.
 
Thẩm Vĩnh Hổ che miệng bà lại: "Nhỏ giọng một chút, ra cửa rồi nói."
 
Trương Lị Lị muốn nói lại thôi, lập tức đi ra cửa, chờ thảo luận với Thẩm Vĩnh Hổ một phen.
 
Bà nội cởi quần áo giúp cô, đánh răng, rửa tay rửa chân tắm cái mông, sau đó nhét cô vào trong chăn: "Ngủ đi, biết chưa?" Sau đó đi bận việc của mình.
 
Thẩm Tinh Lê lăn trong chăn, mắt nhìn bà nội chằm chằm, chờ đến khi bà tắt đèn, đi ra cửa, lúc này mới cẩn thận xuống giường, lấy viên "Kẹo sữa" trong quần ra.
 
Tiếp đó, cô phải cố gắng thưởng thức thôi.
 
Mấy tiếng đồng hồ, khiến cô thèm chết rồi!
 
Ban đêm yên tĩnh, có một đứa trẻ nào đó cứ liếm, rồi liếm!
 
Viên kẹo rất lớn, còn cứng ngắc, sao một chút vị ngọt cũng không có! Mồ hôi trên tay cô chảy ra không ít, mặn mặn.
 
Tên lừa đảo!
 
Anh trai là một tên lừa gạt!
 
Kẹo sữa anh cho không ngọt chút nào!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui