Lúc Ngôn Gia Hứa về đến nhà, Thẩm Tinh Lê đã bọc chăn lông, lòng rộng thân mập mà ngủ thiếp đi, vùi trên ghế sô pha nhỏ khỏi nói là có bao nhiêu mãn nguyện.
Cô tự biết đã gây họa, nhưng cũng không quá quan tâm, bởi vì người bây giờ trở về tìm cô giải quyết là Ngôn Gia Hứa chứ không phải là Tằng Hồng. Bất kể cô làm ra chuyện quá giới hạn cỡ nào thì Ngôn Gia Hứa cũng sẽ không trách cứ cô, ngược lại còn giúp cô dọn dẹp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bây giờ hình như không phải như vậy, Ngôn Gia Hứa đứng trước ghế sô pha, nhìn chằm chằm khuôn mặt lúc ngủ của cô một lúc lâu, điện thoại vẫn luôn xoay trong tay bị ném lên bàn trà, anh đẩy vai cô một cái, đánh thức cô dậy.
Thẩm Tinh Lê xoa xoa mắt từ trên ghế sô pha bò dậy, mơ hồ hỏi: "Anh về rồi à?"
Không bật đèn, chỉ có thể nhìn thông qua ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào.
Cô không nhìn thấy rõ mặt anh, theo bản năng đưa tay ôm lấy.
Ngôn Gia Hứa muốn nói cô hai câu, lúc trên đùi có một bàn tay bò lên, anh mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Anh ngồi xuống, kéo cô tới ôm trên chân.
Thẩm Tinh Lê tủi thân nói: "Em đợi anh cả buổi chiều, vừa lạnh vừa đói, còn khóc rất mệt."
Ngôn Gia Hứa sờ sờ vị trí dạ dày của cô, phồng; trong lòng bàn tay, nóng; cái mông ngồi trên đùi anh uốn éo vặn vẹo, vô cùng có lực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả đều là nói dối.
Anh mở hết đèn phòng khách lên, đột nhiên sáng tỏ.
Dưới hốc mắt của cô còn sưng đỏ, không có lừa anh.
Ngôn Gia Hứa nâng ngón trỏ lên cọ cọ trên mi mắt cô, hỏi: "Hôm nay em có chuyện gì?" Bà nội Thẩm gọi điện thoại cho anh, lo lắng nói Thẩm Tinh Lê bị mẹ cô làm tức giận mà chạy mất, chẳng biết đã đi đâu.
Thẩm Tinh Lê nói rõ một năm một mười chuyện mình bỏ thi, cô u oán nói: "Thi lại là chuyện nhỏ. Học bổng năm nay mất sạch rồi, năm ngàn tệ đấy, em phải làm bao nhiêu việc đó."
Sắc mặt Ngôn Gia Hứa bình tĩnh: "Tiền này anh bù cho em."
"Ôi." Thẩm Tinh Lê vẫn thấy tiếc như cũ.
"Trước tiên em nói với anh xem vì sao em trốn đi?"
Thẩm Tinh Lê nhớ tới Tằng Hồng liền thấy phiền: "Mẹ em bảo em về nhà, thi xong đi ngay!"
Ngôn Gia Hứa nhíu mày: "Cho nên?"
Thẩm Tinh Lê một lần nữa ôm cổ anh nói: "Em không muốn đi với bà ấy, em muốn đi cùng anh." Cô nghĩ, nếu như sinh mệnh của mình chỉ còn lại một tiếng cuối cùng, Thẩm Tinh Lê chắc chắn là muốn ở cùng với Ngôn Gia Hứa đủ sáu mươi phút này, không muốn ít hơn một giây đồng hồ nào: "Muốn cùng anh đi ra ngoài chơi, em mang theo anh, anh mang theo tiền, đi đâu cũng được, cho dù là ở trong căn nhà nhỏ này."
Chỉ cần bọn họ ở cùng nhau là đủ rồi.
Ngôn Gia Hứa đại khái đã hiểu rõ, Tằng Hồng ép Thẩm Tinh Lê về nhà bên kia, cô không chịu.
Bà nội Thẩm ở trong điện thoại nhắc vài câu, chẳng qua là Tằng Hồng đã biết quan hệ của hai người, cũng không xem trọng, muốn kịp thời ngăn cản.
Nhưng đây là chuyện không thể nào, Ngôn Gia Hứa sẽ không buông Thẩm Tinh Lê ra.
Ngôn Gia Hứa so với Thẩm Tinh Lê thì có lý trí hơn: "Cùng nhau cũng không vội trong một lúc này. Sau này thời gian còn dài mà."
Thẩm Tinh Lê nói: "Nhưng sắp qua năm mới rồi, thời gian quan trọng như vậy..." Cô không nói tiếp, sợ đâm vào điểm đau của anh. Ngày Tết, người người đều muốn về nhà đoàn viên, nhưng Ngôn Gia Hứa đoàn viên với ai?
Một thoáng thôi anh đã hiểu dụng ý của màn náo loạn này của Thẩm Tinh Lê, cô chỉ muốn ở bên cạnh mình mà thôi.
Hôm qua cô gửi Wechat hỏi anh, đón Tết như thế nào. Lúc ấy Ngôn Gia Hứa bận rộn, quên trả lời lại. Sau đó nói chuyện tiếp thì lại nói đến chuyện khác, hoàn toàn quên mất chuyện đó. Nhưng Thẩm Tinh Lê lại luôn nhớ.
Cô tuyệt đối không thể để anh trải qua một mình.
Ngôn Gia Hứa làm xây dựng tâm lý hai ba giây: "Đang muốn nói chuyện này với em, hai ba ngày nữa anh phải ra nước ngoài một chuyến, đoán chừng sau khi đón năm mới mới có thể về được, vẫn luôn chưa nghĩ ra được sắp xếp cho em thế nào đấy, nếu trong nhà em có sắp xếp rồi thì vừa đúng lúc."
Thẩm Tinh Lê nhíu mày, sao lại đột ngột như vậy? Có điều Ngôn Gia Hứa nói bận rộn, cô tin, không khỏi oán giận nói: "Bọn họ đều không đón Tết sao?"
Ngôn Gia Hứa đưa tay, nhéo khuôn mặt của cô một cái: "Người nước ngoài không đón Tết."
"Được thôi."
Thẩm Tinh Lê được Ngôn Gia Hứa khuyên trở về, trên đường còn đang suy nghĩ biện pháp: "Anh ra nước ngoài có thể đưa em đi cùng không? Ở nước ngoài có rất nhiều người Hoa, người ta cũng đón Tết, đến lúc đó anh một mình lẻ loi trơ trọi thì làm sao bây giờ?"
Ngôn Gia Hứa: "Cứ xem mẹ em sắp xếp trước đã."
Anh nói: "Anh biết em muốn cùng anh đón Tết. Anh cũng muốn đón cùng em. Bây giờ không phải còn bảy tám ngày à? Không vội. Nhưng chuyện hôm nay em tự tiện tắt điện thoại, bỏ thi thì không chín chắn. Không nói những chuyện khác, bà nội em hẳn là rất sốt ruột? Năm nay bà hơn bảy mươi tuổi rồi, không phải sáu mươi mấy, em nhẫn tâm để bà lớn tuổi như vậy còn vì em mà sốt ruột tức giận sao?"
Nghĩ đến bà nội, trong lòng Thẩm Tinh Lê hổ thẹn, cô xấu hổ gục đầu xuống.
Bọn họ vừa đi tới dưới lầu của cư xá Long Hoa, Tằng Hồng đã sớm chờ ở nơi đó.
Bà ôm một bụng lửa giận, cũng có lo lắng, lúc trông thấy Thẩm Tinh Lê thì thậm chí muốn bắt cô tới cho một bạt tai. Nhưng Ngôn Gia Hứa ở đây, bà đành phải nhịn xuống.
Tằng Hồng nhịn không được nói: "Con đứa nhỏ này, cả buổi chiều chạy đi đâu? Không biết cả nhà đang lo lắng à? Tùy tiện đi với người ta? Con bao lớn rồi?"
Thẩm Tinh Lê mạnh miệng: "Con không có chạy lung tung, con đến nhà anh ấy." Cô nhìn về phía Ngôn Gia Hứa, anh nắm chặt tay cô.
Tằng Hồng nhìn thoáng qua Ngôn Gia Hứa, không có biểu lộ gì.
Ngôn Gia Hứa lễ độ cung kính mà người làm hậu bối nên có, thấy vẻ mặt bà lạnh lùng, anh liền thu hồi ánh mắt.
Thẩm Tinh Lê vốn oán trách Tằng Hồng không ít, thấy thái độ của bà đối với Ngôn Gia Hứa thì càng thêm phản cảm. Vừa muốn thương lượng với bà mình tạm thời không cùng bà đi về liền bị Tằng Hồng cắt ngang: "Thẩm Tinh Lê mẹ không phải đang thương lượng chuyện này với con, là thông báo."
Bà khó thở nói: "Bà nội con vẫn luôn khen con hiểu chuyện nghe lời, mẹ thấy chưa chắc. Những chuyện ngày hôm nay cứ để đó, mẹ tạm thời không so đo với con, nhưng bà nội con đã bị con chọc giận đến mức suýt nữa tăng huyết áp, con còn nhẫn tâm để bà sốt ruột tức giận sao?"
Bọn họ đều lấy bà nội ra để ép cô.
Đây là sự uy hiếp của Thẩm Tinh Lê, cô không thể không nghe.
Kết quả thương nghị của tối hôm đó là, Thẩm Tinh Lê cùng Tằng Hồng trở về.
Ngôn Gia Hứa ra nước ngoài.
Trước khi đi anh còn dặn dò: "Em quay về nghe lời, mùng năm anh liền quay về, đến lúc đó đi đón em."
Thấy mẹ đã lên lầu, Thẩm Tinh Lê vụng trộm ôm eo anh: "Anh nhất định phải tới đón em. Qua năm mới cũng phải gửi tin nhắn chúc phúc cho em."
"Anh biết rồi."
*
Ngày hôm sau Thẩm Tinh Lê liền cùng Tằng Hồng trở về nhà bên kia.
Tằng Hồng nói với Thẩm Vĩnh Long về việc Thẩm Tinh Lê vì Ngôn Gia Hứa mà không muốn về, bỏ thi, khiến bà nội sốt ruột, Thẩm Vĩnh Long giật mình, trước kia Tinh Tinh không phải như vậy.
Tằng Hồng tức giận: "Còn không phải do tên nhóc họ Ngôn kia gây ra."
Thẩm Vĩnh Long: "Đây là có chuyện gì?"
Tằng Hồng: "Thằng nhóc kia dụ dỗ chứ sao. Kỳ nghỉ hè năm ngoái, em thấy trên người nó đều là hàng hiệu, tất cả đều là thằng đó mua cho, từ túi đến giày, quần áo, có cái nào mà không phải trên vạn tệ? Có gia đình bình thường nào chịu được như thế? Thằng đó chính là dùng thủ đoạn như vậy để mua chuộc nó, để Tinh Tinh quyết một lòng với nó."
Thẩm Vĩnh Long không biết hàng hiệu, nhưng ông biết con gái mình: "Không đến mức đó chứ, Tinh Tinh ngoan như vậy, từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc, không phải là loại người như vậy."
Tằng Hồng khịt mũi coi thường.
Thẩm Vĩnh Long nói một cách khách quan: "Anh cũng biết đứa trẻ kia, làm hàng xóm vài chục năm, không có ý gì xấu. Con trai không phải đều như vậy sao? Nó thích Tinh Tinh nhà chúng ta nên mới mua đồ cho con bé."
Tằng Hồng buồn bực nói: "Anh không biết trong nhà nó loạn cỡ nào đâu, bố mẹ đều tự bao nuôi tiểu tam, Tinh Tinh thật sự yêu đương với nó rồi thì cuộc sống sau này có thể tốt được à? Chúng ta là gia đình bình thường, dù cho kinh tế không sánh bằng bọn họ nhưng ít ra thì gia thế trong sạch. Chẳng lẽ anh hy vọng có một ngày nó quay về nói chồng có người ở bên ngoài, không sống tiếp được nữa?"
Thẩm Vĩnh Long thở dài, ông không suy nghĩ cực đoan như Tằng Hồng.
Nhưng làm bố, dường như ông cũng không có quyền lên tiếng gì. Dù sao thì con gái cũng không lớn lên trước mặt ông, vào lúc con bé cần có bố mẹ nhất, ông và Tằng Hồng không có ai có mặt, ông chỉ là một nhân vật râu ria trong cả đời này của con bé.
"Em đừng nói con gái như vậy." Thẩm Vĩnh Long đau lòng nói: "Từ nhỏ con bé đã không có cảm giác an toàn gì, ỷ vào chàng trai kia là bình thường, anh ngược lại cảm thấy thằng bé cũng chẳng xấu xa đến mức ấy."
Tằng Hồng nói: "Bất kể thái độ của Thẩm Tinh Lê đối với em như thế nào thì em tuyệt đối cũng không đồng ý."
Thẩm Vĩnh Long lắc đầu, thầm nghĩ, bà ở trước mặt con gái thật sự có quyền nói chuyện sao?
*
Mấy ngày Thẩm Tinh Lê trở về vẫn luôn duy trì liên lạc với Ngôn Gia Hứa, biết anh đi Munich*, anh chụp hình cho cô xem, nói: "Quay về làm hộ chiếu cho em, nghỉ hè là có thể tới."
*Tên một thành phố ở miền Nam nước Đức, năm 1938, bốn nước đứng đầu Anh, Pháp, Đức, Ý đã tổ chức hội nghị ở đây, kí kết hiệp định Mu-ních. Anh, Pháp đã kí hiệp định hy sinh Tiệp khắc để thoả hiệp với Đức trước chiến tranh thế giới lần thứ II, về sau chỉ sự thoả hiệp ngoại giao bán rẻ các nước đồng minh.
Trong lòng Thẩm Tinh Lê ứa ra bong bóng, sự buồn bã vì xa cách cũng không còn mãnh liệt như vậy nữa.
Ngôn Gia Hứa nói: "Tinh Tinh, ở nhà ăn Tết vui vẻ, đừng cãi nhau với bố mẹ, biết không?"
Đây là điều em đã khát vọng rất nhiều năm.
Được bố mẹ mình coi trọng là một chuyện rất hạnh phúc. Bất kể là bọn họ thuận theo ý em hay là không thuận theo, nhưng ít nhất, bọn họ để em ở trong mắt, không phải sao?
Thẩm Tinh Lê hiểu rõ ý của anh.
Nhoáng một cái đã đến Tết, khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Sáng sớm, bà cụ Thẩm liền bỏ bao lì xì cho Thẩm Tinh Lê và Thẩm Trí, chúc bọn trẻ luôn bình an, tiền đồ như gấm.
Thẩm Tinh Lê và Tằng Hồng cũng cho hai chị em bao lì xì.
Tằng Hồng đưa bao lì xì vào trong tay Thẩm Tinh Lê, rất dày, bà nói: "Sau này dùng tiền thì nói với bố mẹ, ngoại trừ mua hàng hiệu thì bố mẹ vẫn chu cấp được cho con." Bà liếc nhìn cô một cái thật sâu, Thẩm Tinh Lê nhìn lại, cảm thấy ánh mắt Tằng Hồng không hiền lành như vậy, thậm chí là trong lời nói có hàm ý.
Lúc đến A Lực bà chỉ dịu dàng cười một tiếng: "Nhóc con năm nay cố gắng một chút, còn thi đếm từ dưới lên thì xem mẹ phạt con thế nào."
Bầu không khí không nóng không lạnh duy trì mãi cho đến giờ cơm tối, một nhà năm người vui vẻ hòa thuận.
Mới bảy giờ, các đài truyền hình lớn, bản tin thời sự đều đang giới thiệu buổi tiệc liên hoan Tết xuân vào buổi tối.
Em trai trở về phòng chơi game, Thẩm Tinh Lê cùng bố mẹ và bà nội ở phòng khách chờ chương trình cuối năm.
Bên trong các group Wechat cũng cực kỳ náo nhiệt, tất cả mọi người đang phát bao lì xì, gửi lời chúc.
Thẩm Tinh Lê đều gửi lời chúc phúc mà mình soạn cho bạn bè của mình, còn tiện thể phát bao lì xì 88 tệ 88 xu, ngụ ý phát phát phát (phát tài).
Nhận được lời khen ngợi nhất trí của mọi người: Con gái rất hiểu chuyện nha.
Thẩm Tinh Lê liếc mắt một cái, những người này, tất cả đều muốn làm mẹ của cô!
Cuối cùng, cô giữ lại lời chúc phúc thắm thiết nhất cho Ngôn Gia Hứa.
Dí dỏm nói:
Chúc anh Gia Hứa năm mới vui vẻ, triển khai được kế hoạch lớn, bay xa vạn dặm.
Sớm ngày ôm mỹ nhân (em) về nhà.
Moa moa moa moa ~~
Kèm theo một cái sticker cún con.
Bên kia chưa tới hai giây đã trả lời.
Hai tin.
"Ngôn Gia Hứa chuyển khoản cho bạn 201x0 tệ."
"Chúc mừng năm mới."
Vô cùng đơn giản, dứt khoát lưu loát.
Cũng không còn gì khác.
Thẩm Tinh Lê yên tâm thoải mái nhấn nhận.
Đây là tiền mừng tuổi của cô.
"Anh không có lời chúc phúc khác cho em sao?"
Ngôn Gia Hứa trả lời: "Đừng nghịch điện thoại nữa, chơi với người nhà đi."
Thẩm Tinh Lê bĩu môi, hừ, đồ hẹp hòi!
Chương trình cuối năm không có gì hay. Thẩm Tinh Lê không phải là người phương Bắc, Tết cũng không ăn sủi cảo, nhưng tất cả đồ ăn trong chương trình cuối năm đều là sủi cảo, tập tục của người phương Bắc, diễn viên trong tiểu phẩm đều nói giọng phương Bắc, cô làm người phương Nam cũng không hiểu được sự bướng bỉnh của người phương Bắc.
Bởi vậy mà cho tới nay, sự hấp dẫn của chương trình cuối năm đối với cô cũng không lớn.
Vẫn là muốn chơi điện thoại, lại gửi tin nhắn cho anh, đáng tiếc dường như Ngôn Gia Hứa bận rộn nhiều việc, hồi lâu mới trả lời.
Thẩm Tinh Lê liền không quấy rầy anh thêm nữa.
Cô gửi tin nhắn chúc phúc cho đám người Cốc Dương và Tống Vũ.
"Quả lê mập thật là ngoan, hiểu chuyện nha."
"Tống Vũ chuyển khoản cho bạn 201x tệ."
Thẩm Tinh Lê không biết có nên nhận hay không, cô do dự, Tống Vũ nói: "Nhanh nhận tiền mừng tuổi, đây là anh trai cho, đừng khách sáo."
Thẩm Tinh Lê liền nhận.
Cốc Dương và Tống Vũ giống như đã bàn với nhau, cũng chuyển cho cô 201x tệ, đều là tiền năm mới.
Cốc Dương đoán được cô ngại ngùng, bảo cô nhanh nhận lấy, anh sẽ đi tìm Ngôn Gia Hứa đòi lại.
Thẩm Tinh lê nói chuyện với Cốc Dương: "Các anh ở cùng nhau sao? Ăn cơm chưa?"
Cốc Dương khó hiểu: "Anh ở nhà, Gia Hứa còn chưa tới nhà anh chúc Tết."
Trái tim Thẩm Tinh Lê đột nhiên run lên, cô sốt ruột hỏi: "Anh không cùng anh ấy đi Đức à?"
Cốc Dương càng không nghĩ ra: "Đi Đức cái gì? Gần sang năm mới rồi. Anh ngược lại thật sự muốn công ty chi tiền chung cho anh đi Đức chơi Tết, nhưng mà bận quá, tụi anh ở trong tổ bận đến trưa hôm nay mới nghỉ."
Thân thể Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên lay động, Ngôn Gia Hứa không ra nước ngoài.
Anh sẽ không đi đến chỗ bác Ngôn, nhưng anh có thể đi đâu đây?
Cốc Dương càng thêm mờ mịt: "Anh nhớ ra rồi, cậu ấy nói năm nay ở cùng em, sao em lại tới hỏi anh?"
Thẩm Tinh Lê rời khỏi cuộc nói chuyện, giống như không chịu được mà chạy về phòng rồi che miệng lại.
Anh lừa cho cô trở về.
Cô lại gọi điện thoại cho anh, vang lên nửa phút anh mới bắt máy, giọng nói anh mê man: "Tinh Tinh?"
"Anh ngủ rồi?"
"Ừm, hơi mệt."
"Munich vui không?"
"Cũng được. Không có thời gian đi chơi."
"Bên đó mấy giờ rồi?" Cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nghẹn ngào.
"Tinh Tinh?" Anh nhận ra được, từ trên giường ngồi dậy: "Tại sao em khóc? Cãi nhau với mẹ em à?"
"Không có." Thẩm Tinh Lê nói: "Em chỉ là có chút nhớ anh. Qua năm mới là em lại thêm một tuổi rồi."
Anh cười, có chút mệt mỏi nói: "Trong mắt anh em vẫn là cô bé."
Thẩm Tinh Lê vừa nghĩ tới người của cả thế giới đều đang đoàn tụ, chỉ có anh một mình lẻ loi trơ trọi.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn bảo vệ cô.
Nhưng có ai bảo vệ anh?
Cô sợ mình khóc lên bị anh nghe thấy, chỉ có thể cúp điện thoại, nói: "Anh nhớ mùng sáu tới đón em, nhất định nha."
Ngôn Gia Hứa cười nhạt: "Yên tâm đi, chưa quên."
Thẩm Tinh Lê ngồi trên giường một hồi, thu dọn đơn giản hai bộ quần áo ném vào trong ba lô, sau đó đặt vé tàu cao tốc về Khai Thành trong đêm nay.
Cô muốn quay về với anh.
Đi ra ngoài thì bị em trai đi rót nước trông thấy, A Lực hỏi: "Chị ơi chị đi đâu vậy?"
Lúc này cả nhà đều nhìn thấy, cô vốn định vụng trộm rời đi, đến Khai Thành rồi nói với bọn họ sau.
Không nghĩ tới bây giờ liền bị phát hiện.
Có điều cũng không có gì để giấu giếm: "Chị đi về. Đi ngay đêm nay."
Thẩm Vĩnh Long cho rằng mình nghe nhầm: "Hôm nay là ba mươi Tết mà con, sao vậy? Có phải A Lực chọc giận con không?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không phải."
Tằng Hồng vẫn luôn đề phòng Thẩm Tinh Lê, suy đoán là cô muốn đi gặp Ngôn Gia Hứa.
Thẩm Tinh Lê thừa nhận: "Con muốn về với bạn trai con, anh ấy còn một mình trong nhà ở Khai Thành."
Bà nội Thẩm hoảng hốt lại đau lòng: "Đứa trẻ đáng thương."
Tằng Hồng đi hai bước ngăn ở cửa: "Con điên rồi sao? Không được đi ra ngoài!"
Thẩm Tinh Lê muốn khóc, cô nói với chính mình dù thế nào cũng không thể khóc, khóc là thua! Cô cố gắng kìm nén nước mắt: "Mẹ, mẹ không ngăn được con, con nhất định phải trở về. Nếu như không phải mẹ dùng bà nội uy hiếp con và anh ấy thì con sẽ không đi với mẹ."
Tằng Hồng tức giận nói: "Đây là lỗi của mẹ?"
Thẩm Tinh Lê: "Bất kể như thế nào, con cũng không thể để anh ấy một mình."
Bên ngoài bắn pháo hoa điện tử, vang lên tiếng lốp bốp, trong chương trình cuối năm khua chiêng gõ trống. Thẩm Tinh Lê lại cảm thấy rất cô đơn.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Lê cứng rắn kiên cường như vậy từ lúc chào đời tới nay, giống như một đứa trẻ xấu tính.
A Lực bị dọa đến mức trốn về phòng.
Tằng Hồng: "Nó rốt cuộc đã cho con bùa mê thuốc lú gì vậy? Để con gần sang năm mới mặc kệ cả người nhà mà chạy đi gặp nó? Cũng bởi vì nó có tiền? Thỏa mãn được lòng hư vinh của con? Mẹ biết con oán hận bố mẹ khi còn bé cần A Lực không cần con, nhưng về tiền bạc bố mẹ có từng bạc đãi con không? Mua cho hai cái túi, mua cho sợi dây chuyền, con ngay cả bản thân là ai cũng không biết nữa?"
"Sao còn lại ti tiện như vậy?" Tằng Hồng giận đến mức không lựa lời nói.
Thẩm Vĩnh Long nhanh chóng kéo Tằng Hồng lại: "Tinh Tinh, mẹ con giận điên lên rồi, con đừng so đo với mẹ."
Toàn thân Thẩm Tinh Lê phát run, cô biết Tằng Hồng không yêu cô, nhưng vì sao phải dùng chữ "ti tiện" này để sỉ nhục mình?
Cô run giọng nói: "Con chỉ đi gặp bạn trai của con, bởi vì anh ấy ở Khai Thành một mình, anh ấy không có người thân. Chuyện này sai sao?"
Tằng Hồng sau khi mắng xong thì lấy lại tinh thần, vô cùng hối hận.
Bà nội Thẩm cũng tức điên lên: "Tiểu Tằng, Tinh Tinh là con gái cô, Gia Hứa cũng là tôi nhìn lớn lên. Sao con mắt của cô nhìn người ta lại bẩn như vậy? Ngay cả con gái mình cũng mắng?"
"Mẹ xin lỗi..." Tằng Hồng lại sụp đổ mà xin lỗi, nói không biết lựa lời: "Mẹ bởi vì yêu con mới nói ra lời này..."
Thẩm Tinh Lê không chấp nhận, oán hận nói: "Mẹ thật sự biết cách yêu người khác sao? Vì sao lúc con cần mẹ, mẹ không có mặt. Thật không dễ gì mới có người cần con, mẹ lại tới ngăn cản, rốt cuộc là mẹ yên tâm cái gì?"
Tằng Hồng nói: "Nhưng mẹ rốt cuộc cũng là mẹ của con. Mẹ yêu con hơn so với bất cứ ai, nó chẳng qua là mua đồ cho con, dỗ dành con mà thôi."
Thẩm Tinh Lê cảm thấy buồn cười, đầu ngón tay ấn trên cái đầu phát đau của mình, cô nói: "Thứ mẹ thấy chỉ là những cái này sao? Anh ấy mua đồ cho con là bởi vì anh ấy muốn cho con thứ tốt nhất; anh ấy dỗ con là bởi vì anh ấy không muốn con buồn. Bao gồm cả tuần trước ở Khai Thành, anh ấy biết con vẫn luôn khát vọng tình yêu thương của bố mẹ cho nên mới lừa cho con về."
"Mẹ nói mẹ yêu con, nhưng mẹ đã làm gì vì con? Ngoại trừ lần lượt liên hợp với bố lừa con, nói sẽ đón con về nhưng lại mãi mãi không thực hiện, vì A Lực mà đánh con, nói xấu bạn trai con, mắng con ti tiện. Có người yêu thương người khác như mẹ sao?"
Tằng Hồng sụp đổ khóc lớn, mỗi một câu nói của Thẩm Tinh Lê đều đâm vào ngực bà.
Thẩm Tinh Lê nói tiếp: "Mẹ có biết khi còn bé trong đêm con đã bao nhiêu lần vì quá nhớ bố mẹ mà khóc đến tỉnh giấc không? Các bạn đều nói con không có bố mẹ con buồn bã bao nhiêu? Nhìn thấy mẹ cưng chiều A Lực con hận không thể ném nó đi!"
"Mẹ không biết gì cả. Mẹ chỉ cho rằng con bởi vì Ngôn Gia Hứa nên mới không gần gũi với mẹ."
"Năm nay con hai mươi tuổi, trong đó có mười lăm năm là anh ấy ở bên cạnh con. Lúc con buồn anh ấy nắm tay con, họp phụ huynh là anh ấy đi, lúc con khóc là anh ấy dỗ, anh ấy dạy con dũng cảm theo đuổi ước mơ, dạy con cách yêu thương."
Tằng Hồng khóc không thành tiếng.
Nhưng Thẩm Tinh Lê sẽ không quay đầu, cô một lòng chạy về phía người yêu của cô.
Tằng Hồng ngăn ở cửa, phát điên nói: "Nếu như hôm nay con ra khỏi cánh cửa này thì cũng đừng nhận người mẹ này nữa!"
Thẩm Tinh Lê bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn gương mặt đáng thương của bà.
"Trên thế giới này ngoại trừ bà nội, người tôi yêu nhất chính là anh ấy, anh ấy chính là sinh mệnh của tôi. Bà cảm thấy tôi sẽ từ bỏ anh ấy sao?"
"Tôi đã từng thật lòng thật dạ yêu bà, là bà không trân trọng."
"Bây giờ tôi muốn đi tìm anh ấy."
Tằng Hồng tức giận xấu hổ: "Con không được đi!"
"Số tiền mà bà cho tôi trong những năm này, tôi sẽ trả lại cho bà." Thẩm Tinh Lê đẩy bà ra: "Vào lần cuối cùng bà lừa gạt tôi năm tôi lên lớp ba, từ bỏ tôi chọn A Lực, tôi nên hiểu rõ sẽ có ngày hôm nay. Lúc đó bà cảm thấy có em trai là đủ rồi. Tôi thấy bây giờ bà vẫn có thể như vậy."
Nói xong liền đi không quay đầu lại.
Thẩm Vĩnh Long ở phía sau đuổi theo: "Đã trễ thế này rồi, bố đưa con đi nhé?"
Thẩm Tinh Lê không để ý tới, bóng dáng biến mất trong màn đêm.
*
Thật giống như đã báo được mối thù rất lớn, Thẩm Tinh Lê thở ra một hơi thật dài.
Cô lau sạch nước mắt.
Cũng may là tàu cao tốc vẫn hoạt động.
Lúc đến Khai Thành thì đã gần mười một giờ, cô buồn ngủ lại mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng chui vào trong lòng anh.
Vừa nghĩ tới anh ở một mình, trái tim cô liền như bị dao cắt.
Ngôn Gia Hứa ngủ đến mơ hồ, ba tiếng trước cô còn trách anh đòi lời chúc may mắn, hiện tại lại không có một chút động tĩnh nào.
Anh thức dậy xuống lầu, đứng giữa căn nhà trống rỗng.
Sắp đến nửa đêm rồi, bên ngoài rất náo nhiệt.
Anh đi vào phòng bếp, lấy một ly nước mạnh mẽ uống hai hớp, nhớ tới đây là ở trong căn nhà cũ của mình không phải là căn nhà của mình, đây không phải là nước đã được lọc.
Nhưng uống vào rồi cũng không nhả ra được, anh đành thôi.
Lúc xoay người nhìn thấy di ảnh của bà nội được bày ở trên bàn thờ trong phòng khách, bà cụ với khuôn mặt hiền lành nhìn về phía anh.
Ngôn Gia Hứa cười một cái thê lương, nói với bà cụ: "Bà đừng chê cười cháu, sang năm chắc chắn sẽ náo nhiệt. Có cả Tinh Tinh nữa."
Chuông cửa vang lên, gần sang năm mới rồi mà ai đến vậy?
Anh cũng không có gọi đồ ăn ngoài.
Lại vang lên hai tiếng, người nhấn rất gấp gáp, vừa nhấn vừa đập cửa, thúc giục anh nhanh đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, là cô gái nhỏ mà anh nhớ nhung.
Khóc đến nước mắt giàn giụa.
Cô vốn nên ở nhà, cùng người nhà đoàn viên đón năm mới.
Thẩm Tinh Lê đưa tay muốn ôm, trái tim Ngôn Gia Hứa bị vo lại, không có cách nào, cũng không có cách nào đập được nữa.
Cô nói: "Em và mẹ đoạn tuyệt quan hệ rồi, em không còn nhà nữa."
Ngôn Gia Hứa không hỏi vì sao, nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng.
Trong đêm giá rét cô chạy một đoạn đường lớn đến đây, quanh người lạnh lẽo. Ngôn Gia Hứa cởi áo ngủ của mình xuống trước, lại cởi áo lông, áo len, váy, áo sơ mi của cô ra, một cô gái nhỏ trần trụi.
Anh dùng áo ngủ bao lấy cô, ôm cô về phòng, dùng thân thể mình sưởi ấm cho cô.
Thẩm Tinh Lê mặc cho anh giày vò, cuối cùng cũng ấm lại, cô nằm trong chăn nói lại một lần: "Em thật sự không còn nhà nữa, làm sao bây giờ."
Ngôn Gia Hứa kéo cô vào trong lòng mình, không để ý lắm mà cười một cái: "Đúng lúc, anh cũng không có."
Thẩm Tinh Lê chớp mắt mấy cái, vẫn khó chịu.
Ngôn Gia Hứa cười một tiếng, dịu dàng hôn vào giữa lông mày cô: "Sợ cái gì, cô ngốc, anh chính là nhà của em."
*
Pháo bên ngoài thật sự là ồn ào, lúc Thẩm Tinh Lê tỉnh lại thì mới ba giờ sáng.
Ngôn Gia Hứa không ở bên cạnh.
Cô khoác thêm áo ngủ đi tìm, chỉ thấy người đàn ông ở trong thư phòng, nhìn máy tính ngẩn người, lại nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Thẩm Tinh Lê chỉ chỉ về phía cửa sổ nhỏ tối đen ở đối diện, nói: "Anh biết không? Mỗi lần em nghĩ tới anh đều sẽ ghé vào cửa sổ nhìn anh. Không chỉ có thể nhìn thấy thư phòng mà còn có thể trông thấy phòng anh, nhìn thấy anh đang làm gì."
Ngôn Gia Hứa ôm eo cô, để cô ngồi trên chân mình: "Anh cũng vậy."
Hai người nở nụ cười.
Ngôn Gia Hứa: "Sau này không cần nhìn trộm nữa, ở chung một phòng, em có thể nhìn trực tiếp."
Đôi mắt Thẩm Tinh Lê cong cong, cái đầu tóc xù chui vào trong ngực anh: "Hì hì ~~"
Cô vẫn là cô gái nhỏ mà anh yêu nhất.
Ngôn Gia Hứa nhớ tới cuộc nói chuyện với Tằng Hồng vào hai tiếng trước.
Tằng Hồng chất vấn anh: "Cậu trả con gái lại cho tôi!"
Ngôn Gia Hứa không kiêu ngạo không tự ti: "Em ấy không dễ gì mới ngủ được, dì có việc gì thì nói với tôi."
Tằng Hồng không thèm nói đạo lý.
Ngôn Gia Hứa nói: "Tôi rất xin lỗi. Nhưng không thể dùng chữ 'trả' này được, em ấy là con người, không phải là một đồ vật. Bắt đầu từ khi em ấy năm tuổi cho đến bây giờ, tôi đã yêu em ấy mười lăm năm, đây không phải chỉ có tình yêu mà cũng là tình thân."
"Tôi không có tư cách trách cứ dì. Nhiều năm trong quá khứ em ấy đau khổ như vậy không thể cứu vãn được nữa, nhưng tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai dùng bất kỳ lý do gì làm tổn thương em ấy."
Anh không nói thêm lời cam đoan gì với Tằng Hồng nữa, dù sao thì có nói bà cũng không nhất định tin.
Tin thì cũng không có nghĩa đây chính là lời cam đoan cả đời.
Ngôn Gia Hứa không thích nói lời cam đoan.
Anh không nói với Thẩm Tinh Lê về chuyện liên quan tới cuộc nói chuyện đó.
Thẩm Tinh Lê ngủ không được, oán trách tiếng pháo nổ bên ngoài quá vang đội. Ngôn Gia Hứa ôm cô, một khối nho nhỏ co lại trong ngực mình, rõ ràng là con mèo nhỏ.
Anh ôm cô đi lên sân thượng, bọc lấy tấm chăn nhìn khói lửa chói lọi đầy trời.
Trong ánh mắt cô phản chiếu ra ánh sáng, ánh sao, còn có anh.
Thẩm Tinh Lê hôn cằm anh một cái, giống như nhiều năm trước kia, cô lặng lẽ ghé vào bên tai anh: "Anh trai, em nói cho anh biết một bí mật nhỏ nha."
Ngôn Gia Hứa phối hợp, không cảm thấy quả lê mập có thể có chuyện gì đáng để tò mò, thế là anh nhàm chán nhún vai.
Thẩm Tinh Lê xích lại gần, cười nói: "Thẩm Tinh Lê yêu Ngôn Gia Hứa đó, rất nhiều năm rồi."
Nhìn đi, anh đã nói là chuyện này không đáng để tò mò mà.
Anh đã sớm biết.
Tình yêu đối với cô mà nói.
Là sự nương tựa vào nhau lúc năm tuổi.
Là mối tình đầu lúc mười lăm tuổi.
Lúc hai mươi tuổi, vì anh mà bất chấp tất cả, chạy về phía anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...