Sự tình quả nhiên diễn ra như là Hạ Trường Ninh dự đoán, cầm trên tay bản báo cáo đã bị giở trò gian lận, Hạ Trường Ninh cười, mắt không có một tia ôn hòa.
Rất tốt, dám tính kế cậu, liền cho các người hiểu rõ tự trả giá cho việc này như thế nào.
Phòng khách của Doãn gia đã trở thành một điều cấm kỵ đối với người Doãn gia.
Bởi vì mỗi lần ở nơi này giải quyết vấn đề, đều để bọn họ đầu đau không ngớt.
Thế nhưng mà điều này không phải chuyện do bọn họ lựa chọn.
Ngoại trừ Doãn gia Doãn tiểu thư còn đang ở nước ngoài, những người khác đến đủ, tất cả đều biểu lộ nghiêm túc, giống như là đang đối đầu cùng kẻ thù mà dè chừng.
Hạ Trường Ninh vẫn như cũ an tĩnh mà kiêu ngạo.
Lạnh nhạt thờ ơ.
Tùng Mẫn dùng khóe mắt quét đến người Hạ Trường Ninh, thấy cậu nhẹ nhõm bình thản như thế, trong lòng có dự cảm không lành, chung quy cảm thấy Hạ Trường Ninh giống như là biết được gì đó, giống như đã có chuẩn bị, điều này để bà vô cùng bất an.
Bà Doãn sắc mặt âm trầm, dường như đối mặt với Hạ Trường Ninh này, bà ta chưa bao giờ rõ ràng.
Con mắt lóe tinh quang thoáng qua một cái, phảng phất như cầm chén trà như là đang cầm phiếu giảm giá, ma sát lấy cái chén, đợi chờ Hạ Trường Ninh rơi cạm bẫy.
Doãn Chi Niên cúi đầu, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng lên nhìn Hạ Trường Ninh một chút, có lẽ là bị Hạ Trường Ninh làm cho thương tâm, không muốn cũng không thích lại nhìn thấy, hoặc là bởi vì áy náy mà không dám nhìn mặt cậu.
Doãn Hạo vươn mặt lên, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng đang lấy bàn tính ra tính, chỉ cần hôm nay Hạ Trường Ninh chấp nhận nội dung của bản báo cáo.
Vậy thì Doãn gia thiếu một khoản chi phí không đáng kể, tập đoàn Thương thế đã bơm vốn vào Doãn thế và đã giúp Doãn thế thoát khỏi khó khăn, vậy Doãn thế phát triển trong tương lai sẽ là một viễn cảnh tốt đẹp.
Đến lúc đó chính mình là công thần của Doãn thế, chuyện nắm quyền quản lý Doãn thế ở trong tầm tay.
Dựa vào cái gì Thương Ngự Thượng 30 tuổi mà đã trở thành người đứng đầu Thương Thế, mà mình chỉ là giám đốc nho nhỏ của Doãn Thế, dĩ nhiên sẽ không phục, mình tài hoa không kém Thương Ngự Thượng, dựa vào năng lực của mình quản lý Doãn Thế đem nó phát triển càng lớn mạnh, đứng ở nơi người khác khó với tới được, mới là chí hướng cuối cùng của mình.
Vì hoàn thành ý muốn này, Doãn Hạo sẽ quét bằng sạch bất cứ chướng ngại gì dù đang hiện diện hoặc đang tiềm ẩn, không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào tiêu trừ.
Cả nhà này không tim không phổi nhất là Doãn Tuấn, người này hoàn toàn xứng danh là nhị thế tổ, chỉ cần có tiền tiêu, có rượu uống, có phụ nữ, là có thể, cái khác cậu ta không quan tâm cũng không chú ý.
Phòng khách không khí áp lực một cách quỷ dị, mỗi người đều ôm kế hoạch nham hiểm, không ai tình nguyện đánh vỡ không khí đang tạm thời an tĩnh này.
Tùng Mẫn thật sự là chịu không được, không nói lời nào chuyện cũng không giải quyết được, cầm một chiếc bút đặt ở trên bàn trà cùng văn kiện đưa cho Hạ Trường Ninh,
_ Cái này là báo cáo của công ty, cậu xem một chút đi, không có vấn đề gì thì tiền sẽ rất nhanh gửi đến tài khoản của cậu.
Mặc dù Tùng Mẫn tự nhận mình rất trấn định, nhưng mà chỉ cần nhìn ánh mắt của bà ta thì liền lộ rõ rằng thật ra bà khẩn trương muốn chết.
Hạ Trường Ninh chậm rãi từ từ xem xong toàn bộ báo cáo, nhẹ nhàng đem tờ giấy đặt ở trên bàn trà,
_ 10 triệu NDT đầu tư? Doãn Thế nghèo đến 10 triệu NDT tiền đầu tư cũng không có, phải túm lấy hầu bao của người khác mới có thể sống được.
Tùng Mẫn xù lông,
_ Cậu nói lời này là sao, không củi đốt không có cơm ăn, cậu lại không tìm hiểu công ty đang trong tình trạng kinh doanh như thế nào, không có tư cách nói.
_ Phải không? Nhưng mà lúc đó cha đã nói rất rõ ràng, là 20 triệu NDT, không phải trên này để 10 triệu NDT sao, chênh lệch cũng quá lớn rồi.
Tùng Mẫn ngụy biện,
_ Chuyện này có gì thật kỳ lạ, có lẽ là ba ba của cậu khẩn trương, nói sai lời nữa nha.
_ Đối với tình trạng công ty cũng không tìm hiểu, vậy vị trí chủ tịch hội đồng quản trị này cũng không có xứng đáng.
_ Cậu quan tâm chuyện này làm gì, xác nhận xong đừng lại nói lời vô nghĩa, rõ ràng chút đối với tất cả mọi người tốt.
Doãn Hạo không nhịn được xen vào.
_ Cậu hình như rất khẩn trương?
_ Tôi có gì phải khẩn trương, tôi chỉ là không nhịn được phải nói cho cậu biết.
_ Phải không?
Hạ Trường Ninh giống như cười mà không phải cười nhìn một lượt những người một nhà này,
_ Các người xác định ở phía trên báo cáo là thật?
_ Đương nhiên là chân thật, lừa cậu thì tôi có gì tốt.
Tùng Mẫn cực kỳ muốn chứng tỏ mình nói đều chân thật, giống như làm vậy lời mình nói có thể tin tưởng, không phải là lừa người nói dối.
_ Thật khó để nói.
Sự khác biệt giữa hai con số này là rất lớn.
Điều đó có nghĩa là số tiền của hồi môn của tôi mất đi không ít.
Nó không phải là con số nhỏ.
Một câu nói làm phòng khách hai mặt nhìn nhau, Hạ Trường Ninh sao lại sắc sảo và khôn khéo như vậy, trở nên khó lừa như thế này.
Bà Doãn nói,
_ Cậu không cần có lòng nghi ngờ việc này, đáng cho cậu, sẽ không thiếu của cậu.
Thương gia đã cho cậu rất nhiều sính lễ, không cần phải nắm chặt lấy chút tiền này, tính toán không xong.
Chi Niên, ngay lập tức gửi tiền vào tài khoản cho cậu ta, từ nay trở đi chúng ta hai bên không thiếu nợ nhau.
Hạ Trường Ninh khẽ cười,
_ Đợi đã.
Hạ Trường Ninh lắc lắc tay ngăn cản Doãn Chi Niên hành động,
_ Tôi không có lòng tham, là của tôi đáng có thì tôi cầm lấy, không phải của tôi, tôi một chút cũng sẽ không động.
Hạ Trường Ninh nói rồi lấy tờ giấy mỏng manh kia, đung đưa,
_ Tôi sẽ xác nhận ở phía trên này có phải là chân thật không.
Thuận theo Hạ Trường Ninh lắc lắc tờ giấy, vài người ánh mắt cũng theo đó lúc lắc, khẩn trương tròng mắt đều nhanh văng ra ngoài.
Bà Doãn ra vẻ trấn định,
_ Có cái gì cần xác nhận, không phải đã nói sẽ chuyển đủ không thiếu của cậu rồi sao?
_ Các người hiện tại cũng đã muốn phá sản, cho nên ‧ ‧ ‧.
Hạ Trường Ninh lung lay tờ giấy.
Ý kia chính là dựa vào các ngươi nói bằng tờ giấy mỏng này, tôi một lời sẽ không tin.
Bị người khác trêu chọc đem ra đùa bỡn bị lấy ra làm trò chơi, cảm giác đó thật sự là không dễ chịu, Doãn Hạo âm uất,
_ Hạ Trường Ninh!! Cậu thật sự là không biết hổ thẹn, cậu là ai? Cậu đã làm gì cho Doãn gia, Doãn gia vì sao phải theo ý cậu, cậu dựa vào cái gì mà yêu cầu Doãn gia thỏa mãn yêu cầu của cậu.
Có thể cho cậu thì liền hào phóng tiếp nhận, vì nhau lưu chút mặt mũi, ngày sau gặp lại cũng tốt.
_ Ha ha, thẹn quá hóa giận.
Đáng tiếc sự tự tin này của cậu đối với tôi không tác dụng, thu hồi sự tự cao tự đại của cậu đi, vẫn là tốt hơn hết suy nghĩ sẽ giải thích như thế nào còn hiệu quả hơn.
_ Cậu nói lời này là ý gì?
Doãn Hạo trong nháy mắt căng thẳng, thần kinh bối rối.
_ Có ý gì? Trong lòng dạ cậu biết rõ.
Hạ Trường Ninh cười tủm tỉm nhìn, cậu thưởng thức diễn xuất đặc sắc của những người một nhà này, cảm thấy trò mèo vờn chuột này, chơi tận hứng cũng không sai biệt lắm, thế là trước mặt Doãn gia hào phóng gọi điện thoại cho Thương Ngự Thượng,
_ A lô, chủ tịch Thương, tôi là Hạ Trường Ninh.
Thương Ngự Thượng đưa tay ngăn cản cấp dưới báo cáo, vẫy tay ra hiệu tất cả mọi người ra ngoài, rồi mới mặt tràn đầy nhu hòa nói,
_ Trường Ninh, có việc sao?
_ Ừm, là có chút chuyện muốn hướng ngài xin kiểm chứng.
_ Trường Ninh không ngại gọi tôi là Ngự Thượng liền được.
Thương Ngự Thượng thừa cơ hội đưa ra điều kiện, anh vẫn muốn nghe Hạ Trường Ninh gọi tên anh.
Hạ Trường Ninh trong lòng đem Thương Ngự Thượng mắng cẩu huyết xối đầu, nhưng mà bây giờ lại có chuyện nhờ vả người đành phải nhẫn nhịn nhất thời.
Về sau sẽ tính sổ sau, kỳ thật gọi tên không có gì không tốt hay xấu hổ, chỉ là quan hệ bây giờ giữa bọn họ làm cho cậu cảm thấy chưa được thoải mái lắm, cậu nhanh ổn định lại tinh thần,
_ Ngự Thượng, tôi cần một bản báo cáo của tập đoàn Doãn Thế.
Được người trong lòng gọi tên của mình, Ngự Thượng hiển nhiên tâm tình vui vẻ, ngay cả thư ký ngoài cửa còn cảm nhận được, nhìn qua tấm kính lớn, thư ký nhỏ giọng nói thầm,
_ Chủ tịch sao đột nhiên tâm tình tốt như thế? Nhìn khóe miệng đang nhếch lên kia.
_ Đúng vậy, cảm giác mọi thứ dường như đang hiện ra hết rồi, vạn năm băng sơn muốn hòa tan sao?
_ Không phải là chủ tịch có người yêu chứ?
Cô cảm thấy người nào có thể trấn được băng sơn lớn như vậy, không đông lạnh chết đều xem như tổ tông tích đức.
Tâm tình khoái trá chủ tịch Thương nắm chặt điện thoại, giọng nói trầm ấm trở nên vội vã một chút,
_ Được, chờ tôi mười lăm phút.
Điện thoại ngắt, Hạ Trường Ninh tiếng nói réo rắt ung dung vang lên,
_ Phiền các vị chờ một lát, rất nhanh các vị liền có thể giải thoát.
Thuận theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, người Doãn gia càng lúc càng ngồi không yên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng khách, hi vọng có người đến, mau chóng giải quyết sự kiện này, lại không hi vọng có người đến, phá hoại chuyện tốt.
Lúc này trạng thái mâu thuẫn, thời gian dường như đều đi chậm rãi hơn nhiều.
Tùng Mẫn chịu không nổi dày vò, cấp bách nghĩ cách kết thúc chuyện này cùng Hạ Trường Ninh,
_ Cậu cuối cùng nghĩ thế nào? Báo cáo ngay tại đây, cậu còn muốn xác nhận cái gì? Nhanh chút, ký tên, để cha cậu cho cậu tiền, chúng ta hai bên, không ai nợ ai.
_ Làm gì phải vội vàng, mọi thứ sẽ sớm rõ ràng.
Lúc quản gia sợ hãi lại cẩn thận chào hỏi, bóng dáng cao lớn thon dài của Thương Ngự Thượng xuất hiện trước cửa phòng khách Doãn gia.
Doãn Hạo trong nháy mắt nhảy lên, trừng lớn hai mắt, không thể tin được tận mắt nhìn thấy vị này, một huyền thoại trong giới kinh doanh.
Doãn gia người người cũng lục tục đứng lên.
Hạ Trường Ninh đối với Thương Ngự Thượng đến cảm giác rất bất ngờ, cứ tưởng anh ta sẽ gọi người đưa tới, không nghĩ đến anh ta sẽ tự mình lại đây.
Người này làm việc thật sự là ngoài dự liệu, đứng lên dạo bước đi đến trước mặt Thương Ngự Thượng, chớp mắt mấy cái,
_ Anh sao lại đến?
Thương Ngự Thượng gương mặt lạnh lùng, chỉ là đang nhìn Hạ Trường Ninh ánh mắt nhiều nhu hòa và yêu chiều
_ Đến đưa cho cậu cái này.
Thương Ngự Thượng nói rồi lấy ra một phần văn kiện đưa tới tay Hạ Trường Ninh.
Tiếp lấy văn kiện anh đưa, đôi mắt thâm thúy nhìn anh,
_ Muốn ngồi một chút không?
Thương Ngự Thượng gật gật đầu, dắt tay Hạ Trường Ninh, đi đến sofa trước, tự nhiên cùng Hạ Trường Ninh ngồi cạnh nhau, một chân dài lớn vắt chéo lên chân còn lại, đem tay cầm lấy tay Hạ Trường Ninh đặt ở trên chân mình, một tay kia bao ở phía trên, đầu hướng đến Hạ Trường Ninh, bên tai nói không lớn, nhưng mà cũng đủ tất cả mọi người nghe thấy,
_ Trường Ninh, cậu tiếp tục.
Sau đó Thương Ngự Thượng mới bàng quang tự nhiên mặt người khác nhìn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lấy những ngón tay thon dài của Hạ Trường Ninh trong lòng bàn tay mình.
Hạ Trường Ninh cố gắng đè xuống cảm giác kỳ lạ trên tay truyền tới, ho nhẹ một chút,
_ Bản báo cáo đánh giá này sẽ không có vấn đề đi.
Doãn Chi Niên không tự chủ thân run rẩy, Doãn Hạo khẩn trương siết chặt hai tay, Tùng Mẫn sắc mặt trắng như tờ giấy, bà Doãn vô thức cầm chén trà rỗng, không biết là muốn uống hay là buông xuống, chỉ có Doãn Tuấn kia ngu xuẩn nhìn qua này lại nhìn qua kia, không biết xảy ra cái gì, vì sao mọi người đều như trông thấy kẻ thù, liền hỏi một câu không não,
_ Bà nội, mẹ, mọi người đều làm sao thế?
Doãn Chi Niên hít sâu một hơi, cứng rắn quyết tâm đè lại sợ sệt,
_ Cái đó, chủ tịch ngài sao lại tự mình đến đây? Không chu đáo tiếp đón ngài đừng để ý.
Tùng Mẫn tâng bốc lên nói,
_ Ha ha, đúng vậy đúng vậy, hi vọng chủ tịch đừng để ý, chúng ta cũng làm cái gì có thể làm.
_ Không cần, tôi chỉ là đến nhìn Trường Ninh.
Vợ chồng hai người đụng phải đinh mềm, mỉa mai ngậm lại miệng.
Hạ Trường Ninh nhắc lại lời cũ,
_ Hai bản báo cáo này hình như không có quá giống nhau đâu?
Hạ Trường Ninh nói rồi “ba” một tiếng đem văn kiện đập xuống bàn,
_ Tôi muốn biết, các người lấy cái nào làm tiêu chuẩn.
Doãn Chi Niên khẩn trương lại sợ hãi, tay run rẩy cầm lấy khăn lau trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Doãn Hạo siết chặt nắm tay, cực độ đè nén nội tâm sợ sệt, đối với Hạ Trường Ninh xác thực là đã hận đến xương, không nghĩ đến sẽ có một người này đến, hơn nữa vị này là thương nghiệp kỳ tài cũng không biết là chuyện thế nào, vậy mà tự mình đưa đến cái này.
Thế nên một khi bị Thương Ngự Thượng biết bọn họ ở trên báo cáo gian lận, vậy theo cá tính quyết đoán tàn nhẫn của anh ta, nhất định sẽ đem Doãn Thế nuốt không còn sót lại một chút cặn, làm sao bây giờ? Nhất định không thể để sự tình phát triển đến tình trạng kia,
_ Đương nhiên là bản chủ tịch cầm đến, ha ha, cũng không biết công ty ai lại hồ đồ, đem bản báo cáo bị lỗi đến, Trường Ninh cậu đừng để ý đây, ha ha.
Hạ Trường Ninh mắt ánh hàn băng một mảnh, thật là một đám tiểu nhân hám lợi,
_ Phải không?
_ Đương nhiên.
Doãn Hạo gắng gượng chống đỡ, hất hàm cắn răng, anh ta không muốn nhận cũng phải nhận, có Thương Ngự Thượng vị tôn Đại Phật này ngồi trấn giữ ở đây, Doãn gia khẳng định phải nhận.
_ Như vậy đi.
Nhìn một vòng, nhìn Doãn gia hoặc giận mà không dám nói gì, hoặc ánh mắt âm hung ác một bộ dáng muốn ăn tươi nhìn mình, Hạ Trường Ninh nhếch miệng, đầy chế nhạo cùng khinh thường.
Thương Ngự Thượng thủy chung mặt không biểu lộ ngồi bên cạnh Hạ Trường Ninh, phảng phất anh thật chỉ là đến xem trêu đùa bỡn cợt.
Tay Thương Ngự Thượng cầm lấy tay ngón tay thon dài ngọc bạch của Hạ Trường Ninh, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve lấy, thậm chí mỗi một đường ngấn đều không bỏ qua, dịu dàng đem bàn tay lớn bao bọc lấy ngón tay thanh lương so với mình nhỏ rõ mồn một, nằm gọn trong lòng bàn tay mình Thương Ngự Thượng hài lòng không thôi.
Chuyện Doãn gia Thương Ngự Thượng không dự định nhúng tay, chỉ cần Hạ Trường Ninh không bị thua thiệt, thì sẽ không để ý.
Mặc dù ở thương trường lăn lộn nhiều năm, đã sớm luyện một thân mình đồng da sắt, nhưng mà đối mặt khí tràng cường đại của Thương Ngự Thượng, Doãn Chi Niên có chút bản lĩnh kia liền không đủ để nhìn.
Cứng rắn hạ mệnh lệnh đến bộ phận tài chính của công ty, nửa phút sau, Hạ Trường Ninh trong di động nhận được thông báo từ ngân hàng đã nhận 3 triệu NDT.
Nhếch miệng lên nét cười ý vị sâu xa, của hồi môn của mình, tiền bán mình, đấu trí đấu dũng mà được.
Bỗng nhiên lòng lập tức trống rỗng, giống như là một mảnh nhân sinh bị đào đi một khối, đau đến chết lặng, không biết cần dùng cái gì mới có thể nhồi đầy nó.
Cảm giác độ ấm những ngón tay thanh ngọc trong lòng bàn tay đang mất đi, Thương Ngự Thượng nắm chặt lấy, dùng sức siết chặt, cho cậu bé này sức mạnh, hi vọng cậu biết mình luôn luôn ở bên cạnh.
Lông mi dài rủ xuống, cùng nhau sinh sống gần 20 năm, làm thân nhân, tình cảm yếu đuối trong lòng hơn những người xung quanh, thật là không biết nên vui hay nên buồn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...