Hạ Trường Ninh ngồi dựa vào ghế dài, cúi đầu xuống, trong lòng thực tình không dễ chịu.
Mặc dù đối với việc hai người đàn ông ở bên nhau không có ý nghĩ gì, nhưng mà điều kiện tiên quyết là một trong hai người kia không phải cậu.
Bây giờ đi đến nước này đã leo lên lưng cọp không thể xuống nữa, làm sao bây giờ? Có thực sự cần thiết phải sống như vợ chồng thật sự với Thương Ngự Thượng không?
Bọn họ đều là đàn ông, sống chung như thế nào đây? Mặc dù chỉ là làm một năm vợ chồng, nhưng mà yêu cầu của anh ta thực tình là cậu chưa từng nghĩ đến, vừa nghĩ tới cùng một người đàn ông sống chung như vợ chồng, như vậy.., Hạ Trường Ninh trong lòng xúc động khó chịu.
Cảm giác được đứa nhỏ tâm tình xúc động, dằn vặt đấu tranh, nhưng Thương Ngự Thượng không có ý định sẽ thỏa hiệp, chân chính đối mặt với sự thật là hai người sẽ sống cùng nhau, có chút việc tránh không được, cho nên là...!hơn hết giờ đây để cho cậu có tâm lý chuẩn bị, dẫu sao cũng chỉ là khó chấp nhận trong nhất thời.
Suy cho cùng vẫn tốt hơn là sau khi cưới mới nói cho cậu biết thì sẽ khó xử và dễ tổn thương đứa nhỏ hơn hiện tại rất nhiều.
Thương Ngự Thượng rất cường thế cũng rất ngang bướng, anh không cho phép Hạ Trường Ninh có bất kỳ lý đó gì cự tuyệt, cậu chỉ có thể mở rộng lòng mình tiếp xúc và tiếp nhận có như vậy thì hôn nhân mới có thể lâu dài.
Anh thật không có dự định chỉ cùng Hạ Trường Ninh chỉ làm một năm vợ chồng, sở dĩ anh đáp ứng cậu, cũng chỉ là để cậu không có quá nhiều bài xích chuyện ở cùng anh mà thôi.
_ Trường Ninh, tôi biết cậu trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, nhưng mà tôi nghĩ cậu cũng biết, tôi cưới cậu cũng không hoàn toàn là nghe theo bà nội an bài, chỉ là bởi vì đó là cậu, tôi mới đồng ý.
Hạ Trường Ninh kinh ngạc nhìn Thương Ngự Thượng, anh ta nói lời này là có ý gì, không lẽ là thích mình, thế nhưng điều này căn bản không có khả năng.
Thương Ngự Thượng rời khỏi ghế dài, đi đến trước mặt Hạ Trường Ninh, tự nhiên nắm lấy tay của Hạ Trường Ninh, đem kéo vào trong lòng, Hạ Trường Ninh muốn tránh đi cái ôm nhưng mà Thương Ngự Thượng siết chặt cánh tay, giọng nói trầm ấm gợi cảm an ủi lấy đứa nhỏ đang nóng nảy trong lòng
_ Trường Ninh à, tôi đồng ý cưới cậu, tự nhiên sẽ thực tình đối đãi với cậu.
Mặc kệ tương lai gặp chuyện gì tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, xin cậu tin tưởng tôi, tôi cưới cậu là xuất phát từ thực lòng.
Hạ Trường Ninh từ trong lòng anh ngẩng đầu ngước lên nhìn, đôi mắt trong veo, nhìn anh.
Anh ta đang cùng mình bảo chứng, là hi vọng mình an tâm sao? Cuộc hôn nhân ngắn ngủi này xây dựng ở trên một cuộc giao dịch tiền bạc, có thể duy trì bao lâu? Dựa vào cái gì mà anh nói một câu này liền muốn mình tin tưởng anh ta.
Hạ Trường Ninh trong mắt đầy nghi ngờ, Thương Ngự Thượng nhìn hiểu được ý của Hạ Trường Ninh,
_ Tôi bây giờ không muốn cùng cậu bảo chứng cái gì, từ nay về sau sống cùng nhau chính là hai người chúng ta, tự cậu nhìn xem là được.
Hạ Trường Ninh rủ xuống lông mi,
_ Tôi không đáng để anh phải làm như thế.
Thương Ngự Thượng đôi mắt thâm thúy,
_ Bỏ đi hết những nhân tố bên ngoài, tôi chỉ là tôi, muốn cưới Hạ Trường Ninh là Thương Ngự Thượng, chỉ là một người đàn ông bình thường.
Thương Ngự Thượng hơi ngừng lại chút, bỗng nhiên câu lên khóe môi,
_ Đứa nhỏ này trong đầu cậu nghĩ đến cái gì rồi, nghĩ ngợi thật là nhiều.
_ Đúng vậy đó, ông chú, bất cứ ai bị bán và buộc phải kết hôn, trong lòng vui vẻ kia mới là lạ.
Hạ Trường Ninh độc miệng không muốn buông tha người, lòng dạ không thoải mái, đâm chọt hai câu, giải tỏa cơn giận.
Thương Ngự Thượng bị kinh ngạc khi Hạ Trường Ninh biểu lộ giống như trẻ con mà giận lẫy, khóe miệng cười rộ lên, đưa tay ở trên mông non nớt của cậu không nặng không nhẹ vỗ một cái,
_ Tôi rất già sao? Tôi là người đàn ông của cậu, không cho phép nói lời như vậy với tôi.
Thương Ngự Thượng nói xong dùng gương mặt không biểu cảm, nghiêm túc nhìn Hạ Trường Ninh.
Từ nhỏ đến lớn không bị ai đánh mông, Hạ Trường Ninh trong nháy mắt xù lông, dùng sức chống cự lại Thương Ngự Thượng,
_ Anh thần kinh à, làm gì đánh tôi? Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, tôi không cho phép anh nói cái gì mà là người đàn ông của tôi giống như vậy, không thì anh sẽ biết tay.
Thương Ngự Thượng vội vã ôm chặt lấy đứa nhỏ nóng nảy đang xù lông,
_ Được..
được, cậu đừng gấp, tôi không nói.
Thương Ngự Thượng an ủi cậu, anh dịu dàng vuốt vuốt mái tóc mềm mại,
_ Trường Ninh, tôi hi vọng cậu có thể thẳng thắn với hôn nhân của chúng ta.
Có lẽ bắt đầu của nó cũng không tốt đẹp nhưng mà chúng ta về sau sẽ sống cùng nhau, cho nên trước tiên cậu đừng nhanh chóng vội vàng chối bỏ nó.
Hạ Trường Ninh trầm mặc, có lẽ anh ta nói không sai.
Đã cùng anh ta kết hôn là một sự thật không thể nào thay đổi, vậy chí ít để bản thân dễ chịu hơn một chút cũng không có gì không tốt.
Nghĩ đến đây, Hạ Trường Ninh cảm thấy cần thiết cùng Thương Ngự Thượng làm một chút thỏa thuận, phát giác mình còn đang bị vuốt ve, Hạ Trường Ninh hai má hồng hồng, đẩy Thương Ngự Thượng ra,
_ Buông tôi ra.
Mặt nhỏ hồng hồng thật sự là dụ người mà, thật muốn cắn một cái, bất quá vẫn là lý trí còn chiếm thượng phong.
Bây giờ thời cơ không đúng, gây phiền cho đứa nhỏ này thế nào cậu nhóc cũng lại muốn đào hôn cho coi, vậy thì cái được không bù đắp được cái mất.
Thế là anh buông lỏng tay đang ôm chặt cậu ra một chút, nhưng mà cánh tay vẫn vòng quanh eo của cậu,
_ Trường Ninh, chúng ta rất nhanh sẽ kết hôn, có một số việc cậu chậm rãi thích ứng đi.
Hạ Trường Ninh mặt méo mó, kéo tay của anh ra,
_ Tôi không quen.
Thương Ngự Thượng không có miễn cưỡng cậu,
_ Được rồi cậu chậm rãi thích ứng.
Thương Ngự Thượng đưa tay nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi xuống ở bên cạnh anh trên ghế dài, mặc dù ghế dài rất lớn, nhưng mà đối với hai người đàn ông cao trên 1m8 mà nói, vẫn nhỏ một chút, cho nên hai người thân thể kề sát nhau là lẽ đương nhiên.
Trên người truyền tới nhiệt độ thân thể Thương Ngự Thượng, dù cho ngăn cách bởi quần áo cũng có thể cảm giác được thân thể khỏe mạnh rắn chắc cùng lực độ, có chút không được tự nhiên, Hạ Trường Ninh đứng lên,
_ Tôi ngồi ở bên đối diện là tốt rồi.
Anh kéo lấy đứa nhỏ ngồi xuống,
_ Ngồi ở đây là được.
Hạ Trường Ninh trong bụng phỉ nhổ một phen, người này thật sự là ngang ngược mà, hai má như ngọc sắc mặt nhanh chóng lui đi, biểu cảm thanh lãnh bao trùm lên, giọng nói réo rắt thong thả phun ra lời khẳng định
_Anh rất ngang ngược.
Thương Ngự Thượng nhíu mày,
_ Ừm, nhưng mà tôi rất lý lẽ.
_ À ha! Cái chữ [ lý ] này của anh giới hạn là cái gì?
Thương Ngự Thượng nghiền ngẫm, đứa nhỏ này không dễ lừa gạt,
_ Tỉ như bây giờ.
Thương Ngự Thượng nói xong lấy tay vòng qua siết chặt lấy eo Hạ Trường Ninh
_ Chúng ta cần bồi dưỡng tình cảm, cho nên tôi muốn cậu ở bên tôi gần chút.
Hạ Trường Ninh vô cùng không cho mặt mũi trở mặt lườm nguýt,
_ Ngưng đi, lý do thật tệ hại.
Thương Ngự Thượng sững sờ, suy nghĩ một chút sau đó sáng tỏ, ngón tay nhẹ ấn lên chóp mũi Hạ Trường Ninh
_ Cậu nha.
Hành vi thân mật như vậy làm khuôn mặt Hạ Trường Ninh đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng,
_ Buông tay, đừng giở trò nha.
Bé con ngượng ngùng hai má ửng hồng, Thương Ngự Thượng thật sự là yêu thích không buông tay,
_ Trường Ninh, tôi rất bá đạo, nhưng mà tôi sẽ không phải vô lý mà gây sự, tôi hi vọng chúng ta quan hệ có thể bước thêm một bước.
Dù sao chúng ta cũng sẽ sống cùng nhau, tôi không hi vọng mỗi ngày chúng ta đều là lặng lẽ nhìn nhau mà vượt qua.
Thương Ngự Thượng hơi ngừng một chút,
_ Tôi biết muốn cậu ngay lập tức tiếp nhận quan hệ của chúng ta, cậu nhất định làm không được.
Dù sao cậu mới hai mươi tuổi, không có khái niệm cùng một người đàn ông kết hôn hơn nữa sinh sống cùng nhau.
Nhưng mà cậu cũng không bài xích tôi, cho nên cũng tính là không phải quá khó tiếp nhận, không phải sao?
Đừng nói cậu là bị ép buộc không có cách nào khác mới đáp ứng hôn nhân này, theo tôi biết tính tình Trường Ninh không phải cái gì mọi người muốn là đều có thể chi phối được cậu.
_ Hừ, đừng ra vẻ như rất hiểu tôi.
Hạ Trường Ninh hổn hển che giấu đi tâm tư bản thân bị nói trúng.
Đúng vậy nha, nếu như không phải chính cậu chấp nhận thì ai có thể chi phối được cậu, cậu cứ như vậy cường ngạnh mang theo dì Tần đi thẳng một mạch, thế nhưng mà cuối cùng cậu vẫn đáp ứng.
Còn như vì sao đáp ứng, có lẽ là trong lòng cậu nghĩ đến chút tình cảm cuối cùng còn sót lại, hoặc là thay mẹ trả hết nợ tình cảm cho Doãn gia, cho nên cuối cùng cậu vẫn là đáp ứng, chỉ là không ngờ tới mọi chuyện phát triển vượt quá dự liệu của cậu.
Thương Ngự Thượng cũng không giống như trong lời đồn đại, kể ra chuyện này với cậu là chuyện đáng ăn mừng, nhưng mà cũng oán ông trời đùa giỡn cậu.
Đem ôm bé con trong lòng chặt hơn chút,
_ Từ nay về sau, thời gian còn dài, chúng ta chậm rãi tìm hiểu là được.
Hạ Trường Ninh nghi ngờ nhìn anh,
_Anh hình như cùng lời đồn đại không giống nhau.
_ Cậu chung quy sẽ nhìn thấy, đến tột cùng có hay không.
Thương Ngự Thượng nhếch nhẹ môi, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước rơi trên trán Hạ Trường Ninh.
Hạ Trường Ninh thân mình cứng ngắc, hai má cấp tốc thoáng lên một vòng đỏ hồng, lời nói đều lắp bắp,
_ Anh ‧ ‧ anh ···‧ ‧, ai để anh, đó, đó và vân vân.
Thương Ngự Thượng cười ha ha ra tiếng, thật lâu rồi..., không biết đã bao lâu không cười như vậy, bé con này thật sự là phúc tinh của anh mà, ôm chặt Hạ Trường Ninh,
_ Trường Ninh, đừng xấu hổ, cậu sẽ quen.
Hạ Trường Ninh thẹn quá hóa giận, dùng sức đập Thương Ngự Thượng, nhưng mà Thương Ngự Thượng người này lâu dài kiên trì huấn luyện quanh năm, không phải như Hạ Trường Ninh chỉ là đơn giản học qua Taekwondo duy trì một thân bé nhỏ như vậy,
_ Khốn kiếp chiếm tiện nghi của tôi, còn dám nói ra lời không biết xấu hổ, buông tay, thả tôi ra.
Thương Ngự Thượng thu chặt cánh tay, mặc cho Hạ Trường Ninh vùng vẫy ra sao cũng đều không thể rời khỏi cái ôm chặt chẽ của anh được, Thương Ngự Thượng ôm chặt cho đến khi bé con kiệt sức, tập trung hít thở lấy hơi, mới nới lỏng cánh tay, để cậu dễ chịu một chút, nhưng mà tay vẫn theo đó vuốt ve lưng của cậu,
_ Đánh mệt rồi sao? Vậy nghỉ một lát đi.
_ Hừ, Anh cậy thế khinh người.
Hạ Trường Ninh chỉ còn lại mồm mép có thể cử động.
Thương Ngự Thượng không quan tâm Hạ Trường Ninh có chút gây sự nho nhỏ này, anh có thể dễ dàng tha thứ.
Một đứa nhỏ kiêu ngạo dương quang suất khí như vậy, chịu thiệt gả cho anh, bao dung cậu tùy hứng, cưng chiều cậu có chút tính tình, anh vui thích cực kỳ.
Đưa tay vuốt vuốt tóc của cậu, đem đầu cậu ấn lên trên ngực mình thấp giọng,
_ Trường Ninh, chúng ta quen biết thật tốt đi.
Hạ Trường Ninh hít thở thông nhuận, an tĩnh dựa vào lồng ngực rộng lớn, nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng, lòng xúc động chậm rãi biến mất, chỉ lưu một mảnh an ổn yên tĩnh trong lòng mình.
Thật lâu về sau, Hạ Trường Ninh từ trên ngực Thương Ngự Thượng nhấc lên đầu,
_ Anh cứ vậy không nghĩ gì mà cưới tôi vào cửa, có từng nghĩ qua hay không chuyện này sẽ mang đến những ảnh hưởng gì cho anh sao? Tôi là đàn ông, anh thật không sợ người khác chỉ trích lấy chuyện này thành lý do khiến anh khó chịu sao?
Thương Ngự Thượng đôi mắt thâm thúy, nhìn thẳng Hạ Trường Ninh,
_ Cậu thì sao? Có nghĩ qua không?
Hạ Trường Ninh chớp chớp mắt to,
_ Từng nghĩ qua.
Cậu ngừng chút,
_ Ban đầu, tôi tưởng rằng anh cưới tôi thực sự không phải tình nguyện, vậy xem như trả hết nợ tình cảm của Doãn gia, tôi có thể đi thật xa, đi đến chân trời xa xăm, đến một nơi không ai nhận ra tôi, một lần nữa bắt đầu.
Còn như sau này còn có thể hay không kết hôn sinh con, tôi tạm thời không cân nhắc, có lẽ sẽ một mình như vậy mà trải qua đến cuối đời cũng rất tốt.
Thương Ngự Thượng lòng đau đớn, đứa nhỏ này nhìn qua như đứa nhỏ không hiểu chuyện đời, kỳ thật trong lòng hiểu rõ mọi chuyện.
Thậm chí ngay cả kết quả xấu nhất đều đã dự đoán sẵn, nhưng mà vì bản thân cậu là người tận tâm lại có trách nhiệm cho nên không có e ngại dũng cảm đối diện.
Thương Ngự Thượng vô thức siết chặt cánh tay, đem cậu chặt chẽ ôm ở trong lòng,
_ Trường Ninh, xin cậu tin tưởng, tôi có năng lực gánh chịu hậu quả cho lựa chọn của mình.
Cũng xin cậu tin tưởng, tôi có năng lực cho cậu cuộc sống mà cậu muốn, cuộc sống mà chúng ta muốn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...