Đình Hạ khóa cửa cẩn thận, gài chốt an toàn, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô mệt mỏi đến độ không thèm thay quần áo, mà trực tiếp ngả lưng xuống giường, hai mắt khép chặt.
Mạc Tử Quân đưa Tuyết Phàn trở về dinh thự, trong đầu vẫn đang nghĩ đến chuyện ban nãy.
Sau khi bà ấy xuống xe, hắn cảm thấy không yên tâm về Đình Hạ, bèn đánh tay lái, đạp ga phóng về phía cổng lớn.
“Tử Quân, con đi đâu vậy?” Tuyết Phàn gọi lớn, nhưng xe của hắn đã chạy đi mất hút.
Lúc nãy ôm Đình Hạ vào lòng, Mạc Tử Quân có thể cảm nhận được tóc và phần áo trước ngực cô ướt một mảng lớn.
Bởi vì cô đang sợ hãi, hắn chưa kịp hỏi thêm bất cứ điều gì.
Mạc Tử Quân nghĩ ngợi, nếu cô đi ăn cùng Tiết San, sao trở thành bộ dạng khó coi như vậy.
Chiếc xe Audi lao vun vút trên đoạn đường lớn, chẳng mấy chốc đã về đến khu chung cư cao cấp.
Mạc Tử Quân vào trong thang máy, gấp gáp nhấn một con số, thoáng cái đã lên đến căn hộ.
Cánh cửa được gài chốt an toàn từ bên trong, Mạc Tử Quân không có cách nào mở ra được.
Hắn lấy điện thoại định gọi cho Đình Hạ, mới nhớ ra cô đã chặn số mình.
Xem lại đoạn camera qua điện thoại, xác nhận cô đã về nhà hơn nửa tiếng trước, vừa về đã khóa cửa đi thẳng vào phòng ngủ, Mạc Tử Quân bất giác thở phào.
Hắn đứng bên ngoài một lúc, rồi rời đi.
Mạc Tử Quân chạy một mạch đến đây, rõ ràng muốn hỏi tường tận mọi chuyện.
Đến cuối cùng, lại vì sợ làm phiền cô gái nhỏ nghỉ ngơi nên đành từ bỏ.
Càng ngày, hắn càng không hiểu nổi tâm tư của chính mình nữa.
Đình Hạ ngủ một giấc thật say, lúc tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau.
Cô vén chăn rời khỏi giường, đi vào trong phòng tắm ngâm mình thư giãn.
Một bữa trưa đạm bạc với cơm trắng và trứng gà luộc.
Đình Hạ tranh thủ hoàn thành bản phác thảo còn dang dở, rồi đi thay đồ, đến lớp học thiết kế.
Thẩm Trì đến đây tìm cô, có lẽ muốn xin lỗi về chuyện tối qua.
Đình Hạ không hề né tránh anh ta, bởi vì cô không thẹn với lòng mình.
“Đình Hạ, anh thay mặt mẹ xin lỗi em! Bà ấy quá đáng, nói ra những lời khiến em chịu tổn thương rồi.”
“Thẩm phu nhân cũng vì muốn tốt cho anh thôi.
Em không để bụng, anh không cần phải thấy áy náy trong lòng.”
Đình Hạ vào bên trong biệt thự, Thẩm Trì cũng theo cô vào.
Buổi học bắt đầu, anh ta vẫn ở lại đó, thi thoảng còn giúp Mộng Vân chỉnh sửa lỗi sai cho mọi người.
Giờ giải lao, bà sai người đi pha trà, ngồi xuống nói chuyện cùng Thẩm Trì.
“Cô gái đó, quan trọng với cậu lắm sao?” Bà liếc mắt về phía Đình Hạ.
Không phải tự nhiên mà Mộng Vân lại hỏi như vậy.
Mặc dù trước kia Thẩm Trì từng giới thiệu Đình Hạ là một người bạn cũ, nhưng bà biết người bận rộn như anh ta, chịu dành thời gian suốt mấy tiếng đồng hồ ở lại đây chỉ để xem cô gái nhỏ học tập, thì mối quan hệ ắt hẳn không tầm thường.
“Cô ấy là mối tình đầu của cháu.” Thẩm Trì hơi mất từ nhiên, phút chốc nhìn đi chỗ khác.
Mộng Vân gật đầu, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Người ta vẫn nói tình đầu thường khó quên, đoán chừng Thẩm Trì vẫn còn vương vấn mối tình cũ.
Mộng Vân không nói gì cả, ngồi uống trà một lúc rồi tiếp tục lớp học.
Đến lúc ra về, Đình Hạ vẫn còn vài chỗ chưa hiểu, nên ở lại hỏi bà.
Thẩm Trì đứng ở một bên đợi cô, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài cổng.
Đình Hạ bước chầm chậm, hai mắt vẫn dán chặt vào bản vẽ thiết kế.
Thẩm Trì nghiêng đầu nhìn cô, tận tình chỉ bảo từng chút một:
“Chỗ này cần giảm sáng đi một chút! Hơn nữa biểu cảm của mẫu chưa phù hợp với trang phục, em sửa theo lời cô Diệp xem thế nào.”
“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười rạng rỡ.
Chợt, Thẩm Trì đưa tay lên trước mặt Đình Hạ.
Cô theo phản xạ muốn đẩy anh ta ra, nhưng bị giữ chặt lấy bả vai.
Thẩm Trì nói vội:
“Đừng động!”
Anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng lấy ra sợi mi dính trên khóe mắt Đình Hạ.
Khoảng cách hiện tại của họ rất gần nhau, khiến cô cảm thấy hơi ngại.
Chần chừ một lúc, cô lại nói tiếng cảm ơn người đàn ông này.
Thẩm Trì bật cười: “Sao em cứ cảm ơn anh mãi thế?”
Đình Hạ không biết nên trả lời thế nào, đành im lặng.
Thẩm Trì ngỏ lời đưa cô về, lại bị từ chối nên có chút thất vọng.
“Người đàn ông lần trước đến đưa em đi, là ai vậy?” Anh ta thuận miệng hỏi.
Đình Hạ mất mấy giây để định hình, mới chắc chắn người Thẩm Trì nhắc đến là Mạc Tử Quân.
Cô thở dài một hơi, thản nhiên trả lời:
“Một người quen của em thôi.”
Đình Hạ nói xong, taxi cũng vừa đến.
Cô ngồi lên xe trở về nhà, Thẩm Trì vẫn còn đứng thừ ra đó.
Ở phía đối diện, một người đàn ông đang đứng quan sát họ từ nãy đến giờ.
Gương mặt hắn trở nên xám xịt, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, một phát giáng mạnh vào bức tường phía sau lưng mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...