Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn



Xoẹt!
Chủy thủ sắc bén cắt đứt cổ nàng ta.
Máu tươi phun ra ngoài, Hoa Mị trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Lãnh Hạ, vẻ mặt đầy vui sướng, giống như đã biết trước kết cục bi thảm của Lãnh Hạ nhưng lại không được chứng kiến.
Cuối cùng, mọi người dừng lại việc đang làm, liếc nhau.
Đến tận lúc chết, Hoa Mị cũng không hỏi về Công Tôn Minh một câu nào, mọi biểu hiện của nàng ta đều chứng tỏ nữ nhân này không có chút ăn năn nào, nếu thế thì dù hỏi nàng ta cũng không nói, nàng ta chỉ muốn nhìn thấy sự nôn nóng của mọi người, sao có thể để nàng ta toại nguyện được.
Nhưng dù tỏ vẻ bình thản thì trong lòng bọn họ vẫn cứ có dự cảm không tốt, dựa vào cái gì mà Hoa Mị tin chắc như vậy, sự tin tưởng của nàng ta không phải giả vờ, cái đó họ đều nhận ra.
Đông Phương Nhuận đã đi đâu?
Trời đất bao la, muốn tìm một người có lòng giấu hành tung thì cũng không dễ dàng, việc có thể làm bây giờ là khiến Trường An bên kia luôn luôn chú ý.
Lãnh Hạ cụp mắt, khẽ lẩm bẩm: “Gậy ông đập lưng ông….”
“Oa ——”
Một tiếng trẻ con khóc chấn động trời đất đã kéo suy nghĩ của nàng trở về, tên con gái mình quả là không đặt sai, Trường Ca, tiếng hát vang mãi, ngay cả tiếng khóc cũng oang oang.
Chiến Bắc Liệt cả kinh, nhìn tiểu Ca Dao đang khóc lớn mà hoảng hốt, vội vàng đặt vào tay Lăng Tử, tiểu Ca Dao lập tức ngừng khóc, còn cười rất vui vẻ.
Há miệng gặm vạt áo của Lăng Tử làm ngực hắn dính đầy nước bọt, tươi cười rực rỡ, phượng mâu giống y Lãnh Hạ, long lanh xinh đẹp, rất có lực sát thương.
“Khanh khách…….”

Đại Tần Chiến thần bị thương.
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Tử đang đờ ra, cắn răng: “Ngươi đã làm gì con gái lão tử?”
Dựa vào cái gì mà đứa con gái lão tử tâm tâm niệm niệm chờ mong sáu năm, vừa sinh ra còn chưa bế nóng tay đã bị ngươi lừa đi!
Người là đồ cầm thú khoác da người!
Đối mặt với lửa giận và ghen tuông điên cuồng của Chiến Bắc Liệt, ngốc vẫn hoàn ngốc, vẫn đang chuyên tâm nghiên cứu bãi nước bọt bẩn thỉu trên áo, mày cau lại thật chặt.
Hắn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt đang nổi điên, ý nói: Là con gái ngươi đã làm gì với ta…….
Con mẹ nó, còn dám ghét bỏ tiểu công chúa của lão tử!
Nhìn cái bộ mặt tìm đánh kia mà Chiến Bắc Liệt phải tự hít vào thở ra thật sâu, thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tiên và mười tám đời con cháu hắn!
Vẫn không cam lòng nên lén lút vươn tay, cố gắng thử thêm lần nữa, hắn lặng lẽ, lặng lẽ kéo hai tay tiểu Ca Dao…..
Tiểu mày liễu chợt nhíu lại, hai mắt mở to, bắt đầu có xu thế ngập nước, đáng thương nhìn cha.
Chiến Bắc Liệt lập tức rụt tay lại ra vẻ mình không làm gì hết, bắt đầu nhìn trời.
Tiểu Ca Dao hình như cảm thấy uy hiếp đã biến mất, lại xoay đầu tiếp tục công việc gặm vạt áo ngon lành!
Trái tim thủy tinh vỡ tan tình, mỗ nam tin chắc rằng con gái mình đã bị Lăng tử đầu độc, vung tay lên, một chén trà lao về phía Mộ Nhị.
Lăng Tử nhanh chóng thi triển khinh công tránh thoát nhưng chân còn chưa đứng vững đã bị một cái chổi lao thẳng vào người.
Tâm tình Đại Tần Chiến thần bây giờ vô cùng phức tạp, việc gấp gáp bây giờ là phun cục tức trong họng ra, lão tử không hộc máu đã không hổ với mấy chục năm tu dưỡng rồi, còn không cho hắn đánh người phát tiết sao?
Mộ Đại thần y, lần đầu tiên…… lườm người.

Hắn điểm mũi chân một cái, bay lên cao khiến tiểu cô nương bật cười khanh khách, ánh mắt xinh đẹp nhìn xung quanh rồi nhìn thấy cái chổi mà cha ruột đang ném đi đánh người.
Mỗ nam mỉm cười, hơi vận lực, cái chổi lập tức vỡ nát, mảnh vụn bay bay trên không trung, có vài phần của vẻ tiên nữ rải hoa.
Chiến Bắc Liệt trừng mắt: “Che mắt con gái lão tử lại!”
Mộ Nhị cũng trừng lại, nhưng vẫn nghe lời, che mắt tiểu Ca Dao lại.
Tiểu cô nương bị bịt mắt nên đương nhiên là không biết màn kịch đặc sắc ở bên ngoài, mỗ nam nhân không còn gì ngăn cản liền vứt toàn bộ dịu dàng hòa nhã của người cha sang một bên, đen mặt lao lên không trung đuổi theo Mộ Nhị.
Đánh!
Đánh hắn thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang!
Đánh hắn thần sầu quỷ khóc, nở hoa rực rỡ!
Kết quả là, trong hoàng cung Nam Hàn xuất hiện một màn như vậy, phía trước là một tên ngốc mặt mũi trắng bệch thở hồng hộc chạy trốn, phía sau là một sát thần mặt đen truy sát, giữa hai người là tiếng cười thanh thúy của trẻ con……..
Hình ảnh như vậy kéo dài suốt mấy ngày, lúc đầu là hơn nửa đêm, thậm chí còn có người cho rằng là quỷ, khiến cả Hoàng cung Nam Hàn ầm ĩ một trận.
Đến giờ, mọi người đã nhìn mãi rồi nên hình thành ba phản ứng khác biệt.
Một loại là nhìn mãi thành quen, nhìn hai bóng người đang lao đi xa, chỉ cảm thán một câu: “Lại bắt đầu a!”
Một loại đấm ngực giậm chân, một Vương gia một thần y, động tý là đuổi đánh: “Mặc kệ chính sự, mặc kệ chính sự a!”
Một loại vui mừng khôn xiết: “Chiến thần và thần y giao đấu, rốt cuộc tiểu công chúa thuộc về ai đây, chúng ta mỏi mắt mong chờ!”

Còn Lãnh Hạ thì có nhiều hơn vài phần xem kịch vui.
Ngày nào cũng kê một cái ghế nằm trong viện, uống trà cắn hạt dưa, dưới chân có tiểu hắc hổ lông tơ mềm mượt, bên cạnh có tiểu Thập Thất tươi cười rực rỡ, cuộc sống rất an nhàn thoải mái!
Đã không còn sự đe dọa của Hoa Mị, nhưng việc Đông Phương Nhuận đi đâu thì nàng nghĩ mãi không ra, liền ném chuyện này qua sau đầu, ai cũng có thể dự đoán, ngày thái bình chắc không còn xa nữa, dù là Chiến Bắc Liệt hay Đông Phương Nhuận, đều là việc chắn chắn phải làm.
Nếu nói giờ Đại Tần đã chiếm ba phần năm đại lục, Tây Vệ và Đại Tần còn là quan hệ đồng minh, tỉ lệ bốn một như thế, Đông Phương Nhuận đã không còn phần thắng, nhưng nếu hắn co đầu rút cổ trong Đông Sở thì cũng chẳng dễ mà nuốt được Đông Sở đâu.
Nguyên nhân rất đơn giản, hải chiến!
Nhưng Đông Phương Nhuận cũng không phải người an phận ở một góc, cho nên một ngày nào đó không xa, chắc chắn sẽ xảy ra đại chiến, có chuyện dù tránh cũng không kịp nên bây giờ, hãy hưởng thụ sự yên bình trước cơn bão táp đi.
Đương nhiên, trừ Lãnh Hạ bình tĩnh như vậy, ai cũng không bình tĩnh được vì hai nam nhân ồn ào kia.
Cạch cạch cạch cạch……..
Leng keng leng keng…….
Mấy tiếng động huyên náo trộn vào nhau, Lãnh Hạ không nhìn cũng biết, nhất là mùi hương nồng nặc kia……
Nàng lười biếng hé mắt, dột nhiên sửng sốt.
Sao trò chơi một đuổi một chạy này, còn lập nhóm chơi chung à?
Ở phía xa, Hoa cô nương đang vẫy vẫy khăn tay, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, hoảng sợ gào khóc như thấy quỷ.
Cũng ở phía xa, Thác Bạt Nhung nghiến răng, điên cuồng đuổi theo, vừa chạy vừa hét lớn: “Tên chết tiệt, đừng để lão tử bắt được ngươi!”
“Mẹ, Hoa cô cô sao thế?” Tiểu Thập Thất gối lên đùi nàng, tò mò hỏi.
Lãnh Hạ cười tủm tỉm, chống má rất hứng thú muốn biết, sao Thác Bạt Nhung lại tức giận đến độ đuổi theo Hoa cô nương mà quên cả dùng khinh công.
Hoa Thiên lao đến trốn sau nàng nhanh như chớp, lầm bầm: “Hắn không thấy ta hắn không thấy ta hắn không thấy ta……”
Thác Bạt Nhung thở hổn hển chạy đến, đá vào mông hắn một cước.

Hoa Thiên lập tức gào lên: “Lãnh Hạ cứu ta!”
Ừm, tiếng kêu này như chuột bị đạp đuôi, mỗ nữ cong khóe mắt, hảo tâm khuyên bảo: “Sao thế, có chuyện gì từ từ nói.”
Tiểu Thập Thất gật đầu theo: “Xúc động là ma quỷ.”
Hoa cô nương cảm động không thôi, vừa quay đầu lại, tấm lòng cảm động vô bờ đã biến thành biển giận, thật sự muốn nhảy lên cắn cổ hai mẹ con nàng.
Hai mẹ con kia đang chống má, bốn con mắt tò mò nhìn, ngoài miệng thì khuyên can nhưng trên mặt viết rõ ràng: “Đánh đi, đánh đi!”
Hoa Thiên khóc than một tiếng, ngốc a, sao lại chạy đến chỗ hai mẹ con lừa đảo này tị nạn?
Tới cũng đã tới rồi nên hắn chỉ đành cọ cọ vào Lãnh Hạ, giơ tay lên che mặt, xoa xoa mông: “Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt ta!”
“Không đánh vào mặt?” Mỗ nam cười gằn, hai mắt bốc lửa: “Không đánh vào mặt để đi gặp ai?”
Ẻo lả không sợ chết lập tức đáp lời: “Mạc Tuyên.”
Nói xong liền cúi đầu, tiện miệng này.
Lãnh Hạ nghiêng đầu nghĩ một chút, người từ Trường An tới lại chậm trễ rất lâu, nhưng nếu đó là Mạc Tuyên thì liền hiểu, có lẽ là hắn ta cần thời gian để tự điều chỉnh tâm lý và nghĩ  cách trốn khỏi Hoa cô nương.
Đến lúc hắn tới thì nàng và Chiến Bắc Liệt có thể thu dọn quay về Đại Tần rồi.
Ở lại đây là vì Nam Hàn không thể không có người chủ trì đại cục, giờ Mạc Tuyên đã đến, bọn họ sẽ về Trường An, dù Đông Phương Nhuận muốn làm gì thì cũng cần thời gian để chuẩn bị cho chiến tranh.
Việc cấp thiết nhất là huấn luyện hải chiến.
Thác Bạt Nhung giận mà không chỗ phát tiết, túm cổ áo Hoa Thiên, giơ hắn lên cao rồi lắc mạnh, lắc làm vô số thứ rơi ra khỏi người hắn.
Lãnh Hạ tò mò nghểnh cổ sang nhìn.
Ngân phiếu, nguyên bảo, tiền đồng, ngọc bích, trân châu, chỉ cần là thứ có giá trị liền nhét vào vạt áo, không cần phải nói, chắc chắn là để lấy lòng nam nhân nào đó thấy tiền là sáng mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận