Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Edit: Kiri

Sáng sớm hôm sau.

Lãnh Hạ lôi Thập Thất và tiểu hắc hổ xuống giường.

Chiến Thập Thất buồn ngủ dụi dụi mắt, ôm tiểu hắc hổ cũng lười biếng như nó, ngẩng đầu hỏi: “Mẫu thân, đi đâu vậy?”

Nhìn hai ánh mắt một trẻ con một thú tò mò nhìn mình, Lãnh Hạ bật cười, vừa rửa mặt vừa ra lệnh: “Rửa mặt thay quần áo, theo mẫu thân đi đàm phán!”

Tiểu ưng mâu lập tức sáng lên, đàm phán?

Chuyện thế này sao có thể thiếu mình!

Hoan hô một tiếng rồi Chiến Thập Thất ôm tiểu hắc hổ đi rửa mặt, một lát sau, tiểu thiếu niên đáng yêu vô địch, sạch sẽ chỉnh tề mới ra lò!

Dùng bữa sáng xong, Lãnh Hạ dắt con trai, con trai ôm tiểu hắc hổ và lôi cả Mộ Nhị luôn đờ ra đi cùng, mấy người bước ra khỏi căn nhà xa hoa vừa giành được hôm qua.


Tất cả mọi người trên đường đều tránh xa họ, cảnh giác không lại gần.

Có thể chiếm được một gian nhà lớn trong Phù thành chắc chắn không phải hạng dễ chọc, nhất là chủ nhân cũ của căn nhà này cũng là kẻ có máu mặt trong thành, thế mà hôm qua lại bị ném ra khỏi nhà như chó.

Đây là cách sinh tồn ở Phù thành, cá lớn nuốt cá bé!

Nữ nhân tuyệt mỹ lạnh lùng như Thần đế, tiểu hài nhi xinh xắn đáng yêu như tiên đồng, tiểu hắc hổ…. khụ khụ, như một khối than đen tuyền, hai mẹ con tay trong tay đi đến Phủ thành chủ vô cùng thoải mái.

Đương nhiên, tên ngốc đi theo trực tiếp bị mọi người bỏ qua.

Mỗ tiểu hài tử ngạc nhiên nhìn, tiểu ưng mâu trợn tròn lên, tiểu hắc hổ trong lòng cũng trợn to mắt.

Một người một thú, đều cảm thán:

“Mẫu thân, thật nguy nga a!”

“Ngao ô, ngao ô ngao ô!”

Lãnh Hạ không hề chê cười con trai mình nhà quê, vì nàng – Tây Vệ Nữ hoàng, đã đến toàn bộ Quốc đô của ngũ quốc, nhưng cũng bị Phủ Thành chủ của Phù thành phú khả địch quốc này làm hơi chấn động.

Phủ đệ trước mắt vô cùng tráng lệ, bên ngoài có hai con tỳ hưu vàng ngẩng đầu hùng dũng, cầu thang ngọc tầng tầng nối tiếp, nhìn qua cũng phải trên trăm bậc, nối thẳng đến đại môn sơn son thiếp vàng, dù đã từng trải qua một trận huyết tẩy, nhiều nơi loang lổ máu, có chỗ sứt mẻ, nhưng vẫn tráng lệ vô cùng.

Chỉ là một Phủ Thành chủ mà không khác gì một Hoàng cung!

Lại nói đến Kim Loan điện của Đại Tần nghèo khó, cũng không xa hoa thế này.

Khó trách khiến thiên hạ mơ ước…….


Rất không biết khiêm tốn!

Kéo con trai đang trợn mắt há hốc mồm đi, ba người một thú bắt đầu lên cầu thang, đến lúc bước tới trước đại môn, một tỳ nữ lười biếng đứng ở cửa, liếc mắt nhìn các nàng rồi hỏi: “Đến tìm Thành chủ sao? Đi theo ta.”

Lãnh Hạ quan sát một chút, bước đi trầm ổn vững vàng, hô hấp nhẹ nhàng, quả thật nơi này không hề có kẻ vô dụng.

Cả ý nàng ta nói nữa, nàng nhướn mày, nhưng cũng không hỏi nhiều, theo nữ tử đi vào.

Hôm qua Lãnh Hạ đã hỏi Chu Hán mọi thứ về Thành chủ, cho nên gặp nam nhân này cũng không thấy kinh ngạc, hơn ba mươi tuổi, lam bào nho nhã, tướng mạo bình thường, có vài phần thư sinh và vài phần giảo hoạt của thương nhân.

Nàng vốn nghĩ Thành chủ phải là kẻ dữ tợn, đằng đằng sát khí, giống những kẻ ở ngoài. Nghe Chu Hán nói khiến nàng có vài phần nghi ngờ, và có một suy đoán to gan.

Mà lúc này.

Trong đại điện, hắn híp mắt quan sát Lãnh Hạ, khuôn mặt tươi cười nhưng đáy mắt thì không: “Phu nhân, ý định của ngươi tại hạ biết, nhưng…….”

Lãnh Hạ nhún nhún vai, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Thuận tiện kéo một cái ghế khác cho tên ngốc nào đó không thể tự lo liệu.


Mộ Nhị rất hài lòng.

“Ngày nào cũng có nhiều kẻ muốn ra khỏi thành phải không?” Nói tiếp lời thành chủ, nàng vừa quan sát nội thất nơi này, vừa thờ ơ nói: “Ta cũng không nóng lòng rời thành trong hôm nay, muốn ra khỏi thành cũng không chỉ có cách tìm ngươi.”

“Đúng vậy, thắng lôi đài, trở thành thành chủ, phu nhân cũng có thể ra khỏi thành.”

Thành chủ gật đầu, tự mình đứng dậy rót thêm trà cho nàng, tay hắn khẽ run: “Phù thành này a, người bên ngoài muốn vào bao nhiêu, người ở bên trong lại muốn ra bấy nhiêu, như là người uống nước ấm lạnh tự biết, chỉ có thật sự trở thành người ở nơi này, mới có thể hiểu, đây là dạng địa ngục gì.”

Lãnh Hạ cầm chén trà lên, đưa cho Mộ Nhị, Mộ Nhị ngơ ngác nhận lấy, ngón tay khẽ động, nghĩ một chút rồi trả lại cho nàng.

Nàng ném cho hắn ánh mắt trẻ nhỏ dễ dạy rồi nhấp một ngụm.

Nâng mắt nhìn nam tử trước mặt, Lãnh Hạ lạnh lùng nói: “Dùng thái độ này nhìn ta từ trên xuống, đến nay, chỉ có duy nhất một người còn sống. Ta không cho rằng, sẽ có người thứ hai đáng giá để ta tha thêm lần nữa.”

(Kiri: haha mọi người biết là ai còn sống không?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận