Cuồng Phi Sủng Vương


Chương 866
“Cũng không thể nói như thế được, ngươi có thấy màu mắt của hắn rất kỳ lạ không, một mắt hình như là màu xanh, còn một mắt là màu tím”.

“Đúng thế, sau mắt người bình thường có thể có màu này được, đừng nói là yêu quái nhé”.

“Vù…”
Người vừa nói về màu mắt của Tư Mạc Phi chợt bị một cơn gió thổi bay, các nàng sợ đến mức gào khóc thảm thiết.

Ma chủ ung dung tao nhã sửa sang lại ống tay áo, cất giọng trầm thấp dễ nghe: “Các ngươi nên vui vì hôm nay tâm trạng bản toạ tốt, ha ha…”
Người của Ma tộc nuốt nước miếng.

Những người từng nói tới đôi mắt của chủ tử trước đây đều chưa từng được sống.

Còn những người này chỉ bị Ma chủ thổi bay, cũng là những người đầu tiên không bị giết khi bàn tới đôi mắt của Ma chủ.

Bọn họ đều cho rằng Ma chủ sẽ tức giận.


Dù sao cũng bị từ chối ngay trước mặt mọi người, gần như mất hết thể diện.

Nhưng chẳng những hắn ta không tức giận, mà hắn ta còn cười tươi, đến gần Cố Thanh Hy hơn: “Tỷ không muốn gả, vậy ta gả, ta gả cho tỷ”.

Mọi người: “Ặc…”
Đây là Ma chủ vui giận thất thường, quyết đoán sát phạt của họ sao?
Cố Thanh Hy cũng không ngờ Tư Mạc Phi lại mặt dày đến thế.

Đường đường là một nam tử hán, còn là người đứng đầu Ma tộc lại muốn gả cho người khác?
“Ngươi bị điếc hay bị mù, không thấy ta đã có trượng phu rồi à?”
“Dạ Mặc Uyên kia không xứng với tỷ.

Chỉ có bản toạ mới xứng với tỷ, đứa con trong bụng tỷ, bản toạ cũng sẽ nuôi”.

“Ai dám nuôi con của bản vương!”
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên.


Mọi người ngẩng đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông mang mặt nạ quỷ, trên người có khí thế bá vương đứng đầu thiên hạ chậm rãi đi tới.

Người đàn ông không thấy rõ dung mạo, nhưng trên người lại có khí thế nghiêm nghị, những người đứng gần hắn đều không khỏi hoảng sợ, còn lập tức muốn quỳ xuống.

Ở trước mặt nam nhân này, thậm chí họ còn không dám thở mạnh.

Cố Thanh Hy thấy Dạ Mặc Uyên đi ra thì không khỏi che trán.

Nàng chỉ muốn mượn cơ hội chạy ra ngoài, đi tìm ba chìa khoá hình trái tim.

Dù tạm thời không thể trốn đi, nàng cũng muốn tìm một chỗ để ngủ.

Đội ngũ hai bên khí thế hung hăng, giương cung bạt kiếm, có thể đại chiến bất cứ lúc nào.

Dạ Mặc Uyên và Ma chủ đứng đối mặt nhau, trong mắt cả hai đều chứa đựng thuốc súng.

Xung quanh ngoài Ma chủ và Cố Thanh Hy, gần như tất cả mọi người đều bị khí thế của Dạ Mặc Uyên áp đảo.

Ma chủ nở một nụ cười rực rỡ động lòng người.

“Ta còn tưởng là ai, thì ra là một tên bại tướng, thế nào, trận chiến hôm qua vẫn chưa đủ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận