Cuồng Phi Sủng Vương


Chương 843
Thượng Quan Sở nhìn bản thảo do nàng viết, tầm mắt vẫn luôn dừng ở hai chữ Phong Lăng, trong lòng vô cùng phức tạp, vừa nghe nàng hỏi, hắn ta mới cố gắng làm ổn định con sóng cuồn cuộn trong lòng, thản nhiên đáp: “Ta có nói câu chuyện chỉ cần làm học trò của học viện cảm động à?”
“Là sao ạ?”
“Ý ta là phải làm bách tính ở đế đô, thậm chí là cả Dạ Quốc đều cảm động, đồng thời thừa nhận nó là câu chuyện đặc sắc nhất trong số các câu chuyện của học viện.

Cảm động nhất mới được hạng nhất”.

Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, sắc mặt lập tức tối sầm
Nàng biết ngay tên hồ ly Thượng Quan Sở này không tốt bụng như vậy mà.

Đúng như dự đoán, trâm bạch ngọc của hắn ta không dễ dàng lấy được.

Để làm bách tính cả Dạ Quốc công nhận câu chuyện nàng viết là hay nhất, cảm động nhất phải cần bao lâu? Dịch Thần Phi có thể đợi đến lúc đó ư?
“Thượng Quan phu tử, ngài đùa ta sao, ngài có biết Dạ Quốc rộng lớn cỡ nào không? Chưa kể là làm họ cảm động, để câu chuyện được truyền đến tay họ thì một, hai năm cũng chưa đủ”.


Nếu thật sự như vậy thì nàng sẽ từ chối viết và tìm cách khác để có được cây trâm bạch ngọc.

Có lẽ là do ánh mắt nàng quá kiên định, giọng điệu Thượng Quan Sở nhẹ nhàng hơn: “Vậy thì cả đế đô, không được trả giá thêm nữa, nếu không ta sẽ thu hồi phần thưởng”.

“Mặt khác, câu chuyện phải viết thật chỉn chu, không được kết thúc qua loa, nếu không thì cũng sẽ huỷ bỏ”.

Cố Thanh Hy cắn răng đáp: “Vâng”.

Bỏ đi, vì trâm bạch ngọc, nàng sẽ liều một phen.

Vào ngày này, Cố Thanh Hy ở học viện Hoàng gia tập trung múa bút, câu chuyện nàng viết quá hay nên đã lôi cuốn rất nhiều học trò của học viện.

Tất cả học trò đều không viết tiếp nữa, ngay cả Cố Sơ Vân cũng không viết nổi nữa.

Mọi người đều vây quanh xem nàng viết, thậm chí có một số người cứ thấy Cố Thanh Hy viết một chữ thì sẽ sao chép một chữ, sau đó đưa ra ngoài cho người nhà của mình đọc.


Mỗi khi Cố Thanh Hy viết xong một tờ, sẽ có người thu lại nộp cho Thượng Quan phu tử đọc.

Hiếm khi Thượng Quan phu tử trắng đêm không về, hắn ta vẫn luôn ngồi trong học đường đợi bản thảo của Cố Thanh Hy.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Những người thân với Thượng Quan phu tử đều có thể đoán được hắn ta rất thích câu chuyện này, vì vậy nên mới có thái độ khác thường ở lại.

Trừ họ ra, tất cả phu tử và học trò của học viện đều bị thu hút tới.

Bản thảo đương nhiên cũng được đưa tới trước mặt Dạ Vương và Dạ Hoàng.

Dạ Hoàng nhìn bản thảo, hỏi Tiểu Lý Tử.

“Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, có phải Cố Thanh Hy vì trẫm tứ hôn nàng cho Dạ Vương nên nàng mới ghi hận trẫm, cố tình nói xấu trẫm không?”
“Hoàng thượng, tại sao người lại nghĩ như vậy? Có thể được người tứ hôn là phúc ba đời, tổ tiên đã thắp hương cho nàng.

Dạ Vương phi biết ơn người còn không kịp, sao có thể ghi hận hoàng thượng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận