Cuồng Phi Sủng Vương


“Dặn dò thuộc hạ, hầu hạ Vương phi cho tốt, chỉ cần là thứ nàng muốn, tất cả đều cho nàng”.

“Vâng”.

Trong Noãn Các.

Cố Thanh Hy ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa.

Thu Nhi huyên thuyên nói một hồi.

“Tiểu thư, người biết không, Vương gia thật sự rất tốt với người.

Thời gian người không có ở đây, Vương gia phái rất nhiều người đi tìm, nóng lòng suýt chết”.

“Noãn Các mà người ở, một ngày Vương gia đến mấy lượt.


Vương gia còn hỏi Thu Nhi nhiều lần về những chuyện lúc nhỏ của tiểu thư”.

“Trước kia Thu Nhi cảm thấy Trạch Vương tốt, bây giờ Thu Nhi cảm thấy Dạ Vương còn tốt hơn Trạch Vương.

Dạ Vương ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài trông có vẻ hung ác, thật ra tấm lòng Dạ Vương rất tốt”.

“Tiểu thư, người có nghe Thu Nhi nói không?”
Cố Thanh Hy bỗng bừng tỉnh, ngạc nhiên hoàn hồn lại.

“Ngươi nói gì?”
“Tiểu thư, người làm sao vậy, vì sao Thu Nhi cảm thấy lần này người trở về tâm sự nặng nề, còn buồn bực không vui? Tiểu thư, có phải người có tâm sự gì không?”
“Thu Nhi, ngươi có biết bình thường Vương gia cất món đồ quý giá nhất ở đâu không?”
“Chuyện này… Thu Nhi cũng không rõ lắm, nhưng Thu Nhi nghe nói, món đồ quý giá trong phủ Dạ Vương không phải ở Tàng Bảo Các, mà là ở thư phòng, hoặc ở nơi mà Vương gia sống.

Tiểu thư, người hỏi chuyện này làm gì? Có phải nhắm được bảo bối gì của Vương gia không? Bây giờ Vương gia sủng ái người như vậy, chỉ cần người lên tiếng, không chừng Vương gia sẽ tặng cho người đấy”.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Hy nhìn về phía Hàn Thủy Các.


Chỉ cần nàng lên tiếng thì sẽ tặng cho nàng sao?
Khi xưa, nàng cũng từng đòi Dạ Mặc Uyên cuốn sách da dê ở hội đấu giá Phong Tương, nhưng Dạ Mặc Uyên từ chối thẳng.

Lúc đó, nàng muốn có cuốn sách da dê chỉ vì tò mò tọa độ tiếng Anh trong cuốn sách da dê.

Dạ Mặc Uyên có cho nàng hay không, nàng cũng không có tổn thất gì.

Nhưng bây giờ…
Cuốn sách da dê rất có khả năng liên quan đến Long Châu, mà nghìn vạn người dân của Ngọc tộc vẫn đang đợi nàng tìm đủ bảy viên Long Châu.

Đến đòi thẳng Dạ Mặc Uyên, ngộ nhỡ Dạ Mặc Uyên lại từ chối lần nữa, hoặc là giấu cuốn sách da dê đi thì phải làm sao?
Nàng không cược nổi.

Chuyến đi đến Ngọc tộc, gánh nặng trên vai nàng đã nặng thêm rất nhiều.

Bao nhiêu chuyện thê thảm xảy ra ở Ngọc tộc vào tối mười lăm, mỗi một cảnh tượng giống như khắc sâu vào trong đầu nàng.

Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng nàng lại không khỏi đau đớn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận