Cuồng Phi Sủng Vương


Chẳng có mấy người biết hắn muốn tới thành Vô Song, cả Thanh Phong và Hàng Tuyết cũng không biết, nhưng… Hắn cũng đã sắp xếp hết tất cả mọi thứ, tuyệt đối không có người nào biết hắn ở đây.

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Li Lạc.

Lưng Li Lạc phát lạnh, nhanh chóng lấy mảnh vải nhét miệng hắn ra.

“Chủ tử, thân phận những kẻ đó vẫn đang được điều tra, nhưng người của Thiên Phần tộc và Ma tộc thì đã đến đây.

Người của Ma tộc là Lan kỳ chủ và Mẫu Đơn kỳ chủ, Thiên Phần tộc thì khá đông, cụ thể là bao nhiêu tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng người dẫn đầu hình như là Ôn Thiếu Nghi, thiếu chủ Thiên Phần tộc”.

Ôn Thiếu Nghi…
Không ngờ lại là hắn ta…
Hắn ta đích thân đến núi Hồ Lô Huyết thành Vô Song này chứng tỏ họ có mục đích gì đó.

Sắc mặt Cố Thanh Hy hơi khó coi.

Đây là thời điểm quan trọng để giải độc, nếu bị đám người đó phát hiện ra, Dạ Mặc Uyên lại không có nội lực, làm sao đối phó được?

Nàng không quên, võ công của Ôn Thiếu Nghi với Dạ Mặc Uyên là không phân thắng bại.

Ở đây ngoài Dạ Mặc Uyên, chắc hẳn không có ai là đối thủ của hắn ta.

Dạ Mặc Uyên nói: “Ngươi có chắc là tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, không để lại dấu vết gì chứ?”
“Thuộc hạ chắc chắn, lần này chuyện liên quan đến sống chết của chủ tử, thuộc hạ không dám sơ suất, từ đầu đến cuối đều do thuộc hạ một tay sắp xếp, tuyệt đối không thể có người nào khác biết chủ tử đến thành Vô Song.

Con ngươi Cố Thanh Hy chợt rung động.

Chẳng lẽ là hắn ta… Tiêu Vũ Hiên?
Lần trước ở núi Tầm Long, hắn ta cũng nhìn thấy bản đồ trên chuông Phá Hồn, chẳng lẽ là Tiêu Vũ Hiên tiết lộ địa hình bản đồ trên chuông Phá Hồn, từ đó dẫn tới cường địch?
Không, tuyệt đối không thể nào.

Tiêu Vũ Hiên không phải hạng người đó.

Vì một viên Long Châu, hắn ta không thể gài bẫy nhiều thế lực như vậy được.

Nhưng ngoài Tiêu Vũ Hiên, nàng thật sự không thể nghĩ ra thêm một ai.


Dạ Mặc Uyên nói: “Bảo ám vệ tìm một nơi bí mật nấp vào, đừng để những kẻ bên ngoài phát hiện ra, để xem rốt cuộc mục đích họ đến núi Hồ Lô thành Vô Song này là gì”.

“Rõ”.

Không biết từ khi nào, Cố Thanh Hy đã lấy ra một mảnh vải che đi tất cả những nơi đã được châm cứu, cả thắt lưng mạnh mẽ kia cũng thế, sau đó tiếp tục xoa bóp cho bắp chân.

“Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể đả thông độc tố còn sót lại ở hai chân chàng, nhưng muốn đứng dậy đi được thì vẫn phải chờ.

Chờ đến khi huyết hải nham thạch nóng chảy, dùng nhiệt độ làm ấm hai chân.

Lát nữa ta sẽ đi sắc thuốc, kết hợp với dược vật sẽ khỏi nhanh hơn một chút”.

Dạ Mặc Uyên cũng không biết Cố Thanh Hy bôi thuốc gì lên đùi hắn.

Mà đôi chân nhiều năm không có chút phản ứng nào đã bắt đầu có chút ấm áp.

Hắn… Có thể cảm nhận được hai chân của mình rồi.

“Tuy nơi này có hơi nóng, nhưng kiên trì ở lại đây sẽ có ích cho sức khỏe của chàng, cho ta thêm vài ngày, ta sẽ giải hết tất cả hàn độc trong người chàng”.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận