Cuồng Phi Sủng Vương


Giang Húc bị chém một tay, tay còn lại bị ám vệ bẻ ngược ra sau nên không thể nhúc nhích, nhưng hắn ta vẫn cười hả hê: “Ha ha ha… Đáng đời, đồ mù loà chết tiệt, lẽ ra bà nên chết từ lâu rồi.

Diệp Phong, ta đã nói rồi mà, ngươi là sao chổi, ai ở cạnh ngươi sẽ gặp xui xẻo.

Hôm nay người chết là bà mù chết tiệt này, ngày khác sẽ là…”
“Chát chát chát…”
Cố Thanh Hy lập tức tát hắn ta mười mấy bạt tai, làm hắn ta rụng mấy chiếc răng, máu và răng cùng rơi xuống.
Cách đó không xa, Dạ Mặc Uyên nhíu mày.
Một tên Giang Húc mà thôi, nếu muốn hắn ta chết thì có hàng nghìn hàng vạn cách.
Hắn… xót vì Cố Thanh Hy làm đau tay mình.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cố Thanh Hy nổi giận đến mức này.

Giang Húc nhổ máu trong miệng ra, tiếp tục cười như điên: “Dù ta có chết, ngươi cũng đừng hòng yên ổn.

Chẳng phải ngươi luôn tốt bụng nhất, nhân từ nhất sao? Để ta xem ngươi còn có thể tốt bụng được bao lâu, nhân từ được bao lâu”.
Phù Quang nổi giận: “Chủ tử, để thuộc hạ giết tên cặn bã này cho rồi”.
Cố Thanh Hy cười khẩy, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, trông nàng như ma quỷ Tu La khiến người ta lạnh toát cả người.
“Chỉ giết thôi thì lợi cho hắn ta quá, ngay cả hình phạt tàn nhẫn nhất trên đời dùng cho hắn ta cũng quá nhẹ”.
Cố Thanh Hy giơ trường kiếm lên chém xuống, Giang Húc hét thảm thiết, đau đớn ngã gục xuống đất, không ngừng giãy giụa.
Máu chảy ào ào như tìm được lối ra.
“Tiện nhân, dù cô có giết ta cũng không xoá được thân phận người hầu của Diệp Phong.

Hắn ta là loại thấp kém nhất, loại… Phụt…”

Chân phải của Giang Húc bị chưởng lực cắt đứt, hắn ta đau đến mức hít vào một hơi, chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi.
Người ra tay không phải ai khác mà chính là chiến thần.
Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nói: “Chỉ với câu nói vừa rồi của ngươi, cho dù chặt hết tứ chi của ngươi cũng còn nhẹ”.
Sở dĩ hắn không giết Giang Húc chỉ vì nữ nhân của hắn vẫn chưa hết giận.
Sở dĩ ra tay chặt một chân hắn ta là vì hắn ta không nên mắng nữ nhân của hắn.
“Hèn hạ, vô sỉ, nếu không phải do các ngươi thì sao ta có thể bị sỉ nhục như vậy, ta nguyền rủa các ngươi…”
Giang Húc còn chưa nói hết, Cố Thanh Hy đã dứt khoát chặt đứt cái chân còn lại của hắn ta.
“Ngươi nói nhảm quá nhiều.

Nếu ngươi thật lòng xin lỗi Diệp Phong, có lẽ ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái hơn”.
“Cô mơ tưởng, cả kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa ta cũng sẽ không nói xin lỗi với tên người hầu thấp hèn đó, không bao giờ”.
“Vậy sao, thế thì xin lỗi nhé, dù ngươi có bị chặt đứt tứ chi, ta cũng sẽ dùng thuốc giữ lại tính mạng của ngươi, sau đó mỗi ngày chém bốn nhát lên tứ chi bị chặt của ngươi, để ngươi trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết là gì”.
“Cô đê tiện…”
“Ta đê tiện? Ta có đê tiện bằng ngươi không? Ngươi đối xử với Diệp Phong thế nào, Diệp Phong đối xử với ngươi thế nào, hắn dễ bắt nạt nhưng Cố Thanh Hy ta đây thì không”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui