Cuồng Phi Sủng Vương


Diệp Phong cúi đầu, nặng nề đáp: “Không phải, sau này họ sẽ có con”.

“Ta thấy Hoàng hậu Sở Quốc rất dịu dàng và hiền lành, hơn nữa còn nhớ ngươi mãi không quên.

Ta nghĩ ngươi và bà ấy cứ nhận nhau luôn cho rồi, bà ấy sẽ không để ý quá khứ của ngươi đâu”.

“Bà ấy không để ý, ta để ý”.

“Nhưng ngươi có từng nghĩ mong ước lớn nhất của người mẫu thân là được ở bên con cái suốt cuộc đời, tận hưởng hạnh phúc gia đình không? Bà ấy mất con mười tám năm, ta tin rằng bà ấy đã sống rất đau khổ trong mười tám năm này”.

Diệp Phong bướng bỉnh lắc đầu, nghẹn ngào cầu xin: “Nếu cô còn coi ta là bằng hữu thì hãy giúp ta giữ bí mật này, có được không?”
Khoé miệng Cố Thanh Hy khẽ giật, nhưng nàng không biết nên khuyên như thế nào.

Vừa rồi Diệp Phong kể lại quá khứ của mình cho nàng biết chỉ vì muốn cầu xin nàng đừng tiết lộ thân thế của hắn ta.

“Chuyện này để nói sau đi, về ăn cơm trước đã”.


“Ta muốn ở lại đây thêm với họ, cô về trước đi, lát nữa ta sẽ về sau”.

“Vậy ta mang đồ ăn tới đây, chúng ta cùng nhau ăn”, Cố Thanh Hy hất tóc, phun cây cỏ đuôi chó trong miệng ra, xoay lưng rời đi.

Diệp Phong vốn định nhờ nàng, nếu như có thể thì hãy chăm sóc cho Hoàng hậu Sở Quốc giúp hắn ta.

Nhưng hắn ta không nói nên lời.

Thứ nhất, Hoàng hậu Sở Quốc có thân phận cao quý, bên người bà ấy có đầy tớ hầu hạ.

Thứ hai, Cố Thanh Hy quá thông minh, nếu hắn ta nói ra, nàng nhất định sẽ đoán được mục đích của hắn ta.

Thứ ba, hắn ta cũng không có tư cách nhờ Cố Thanh Hy giúp chuyện này.

Núi Vọng Hồn…

Tất cả mọi điểm xuất phát của hắn ta đều ở đó, nếu muốn kết thúc thì cũng phải kết thúc ở nơi đó.

Diệp Phong quỳ trước mộ, sau khi dập đầu ba cái, hắn ta lưu luyến nhìn thôn Tiểu Hà đã bị đốt thành đống hoang tàn một lúc thật lâu mới bước lên con đường dẫn tới núi Vọng Hồn, để lại bóng lưng cô đơn nhưng dứt khoát.

Không ai biết sau khi Diệp Phong rời đi, một thiếu nữ mặc quần áo màu sáng, đeo khăn lụa mỏng chậm rãi bước ra.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của thiếu nữ nhìn chăm chú theo bóng lưng và phương hướng Diệp Phong rời đi, dường như nhìn thấu được gì đó.

Trong phủ Dạ Vương.

Cố Thanh Hy ném một bình đan dược cho Dạ Mặc Uyên đang đọc sách, nói thẳng.

“Chúng ta làm giao dịch đi, ngươi giúp ta cứu Diệp bà bà, giết Lan kỳ chủ, ta sẽ giúp ngươi giải hết Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc trong vòng nửa năm, đồng thời lấy ngươi”.

Shh…
Trong chính đường, Thanh Phong và Giáng Tuyết đều không ngờ nàng sẽ nói ra những lời này.

Thu Nhi đuổi theo sau sợ hãi kéo tay áo Cố Thanh Hy.

Hôn sự này vốn do Hoàng Thượng hạ chỉ ban cho, mai sẽ là ngày đại hôn, lẽ nào tiểu thư dám không lấy ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui