Thật ghê tởm.
Tại sao loại người cặn bã này không đi chết đi nhỉ?
“Cô cảm thấy ta hèn mọn lắm phải không?”
“Không có”.
“Ta chỉ là một món đồ chơi để người khác chơi đùa.
Vì sống sót, vì bớt bị tra tấn, ta đã cúi đầu và hạ mình.
Người như ta căn bản không xứng sống trên đời này, ta tự giẫm đạp lên chính danh dự của mình”.
“Không, ngươi rất dũng cảm, rất có trách nhiệm, nếu là người khác thì họ đã tìm tới cái chết rồi, sống còn khó chịu hơn chết, huống hồ…”
Huống hồ Diệp Phong còn sĩ diện như thế.
Hắn ta để ý hai chữ danh dự hơn bất cứ ai khác.
Từ khi sinh ra, hắn ta đã sống trong thế giới tàn nhẫn kia.
Từ năm lên năm tuổi, hắn ta đã bị cuộc sống bẻ gãy đôi cánh, bị giam cầm ở một nơi và chịu đủ mọi tra tấn.
Hắn ta có thể giữ vững bản tính của mình đã khó lắm rồi.
“Những chuyện đó đều đã qua, sau này ngươi sẽ sống thật tốt.
Về chuyện của bà ngươi, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách cứu bà ấy ra.
Đợi sau khi cứu bà ngươi ra ngoài, ta sẽ nhờ Phù Quang đưa các ngươi đến Tu La Môn, tay Ma tộc dù có dài đến đâu cũng không thể duỗi đến Tu La Môn được”.
Diệp Phong nở nụ cười ngơ ngẩn: “Cảm ơn cô”.
Đáng tiếc…
Có lẽ hắn ta không có mệnh đó, bà của hắn ta cũng rất khó cứu ra ngoài được.
Ở bên cạnh Lan kỳ chủ mười ba năm, hắn ta hiểu khá rõ tính tình của Lan kỳ chủ.
Tính mạng của hắn ta vốn không có giá trị, sao có thể để họ cùng mạo hiểm?
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô và Tiêu công tử đã không chê xuất thân của ta, còn sẵn sàng làm bằng hữu với ta”.
“Nói vớ vẩn gì đó, ba người chúng ta sẽ mãi mãi là bằng hữu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu”.
Mắt Diệp Phong đỏ lên, hắn ta cúi đầu để che giấu nước mắt trên khoé mắt của mình.
Đằng sau một cây đại thụ cách đó không xa.
Tiêu Vũ Hiên lẳng lặng nhìn họ, khẽ cười tự trách.
Mãi mãi là bằng hữu, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu…
Người bằng hữu như hắn ta… không đủ tư cách…
Khi Lan kỳ chủ tàn sát thôn Tiểu Hà, hắn ta đã không dốc hết toàn lực.
Khi Diệp bà bà bị bắt, hắn ta… cũng không dốc hết toàn lực.
Nhưng Diệp Phong lại thật lòng coi hắn ta là bằng hữu.
Hắn ta đã nghe hết những gì Diệp Phong nói với Cố Thanh Hy vừa rồi.
Chính vì nghe hết nên hắn ta mới càng hối hận và tự trách mình hơn.
“Này, Tiêu Vũ Hiên, ngươi trốn ở đó làm gì vậy?”, Cố Thanh Hy hét lên.
Tiêu Vũ Hiên dừng suy nghĩ, xoè quạt ra, đi cà nhắc tới trước mặt họ, lên tiếng kháng nghị: “Ai trốn chứ, đến giờ ăn trưa rồi, ta chỉ đến gọi hai người về ăn cơm thôi”.
Hắn ta khập khiễng ngồi xuống, vỗ vai Diệp Phong, cười bảo: “Khi nào đến Ma tộc, ta sẽ đi với ngươi.
Ba người chúng ta đi cùng nhau, ta không tin không giết được cái tên Lan kỳ chủ gì kia”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...