Cuồng Phi Sủng Vương
Nàng đang nghĩ cái quái gì vậy?
Diệp Phong lương thiện như vậy mà, hắn ta thà rằng nhận hết uất ức về mình, chứ không oán hận người khác.
Một người như thế sao có thể làm ra chuyện vậy được?
“Suốt mấy ngày mấy đêm, ngươi chưa từng nghỉ ngơi tốt, khẩu vị của mỗi một người trong chùa lại không giống nhau, dù ngươi làm thì cũng chưa chắc hợp khẩu vị bọn họ.
Theo ta thấy, hay là bỏ chuyện làm cơm chay qua một bên đi nhé.
Ngươi đang bị thương, hiện tại việc dưỡng thương mới là quan trọng nhất”.
Diệp Phong nhíu mày, nhìn Cố Thanh Hy bằng ánh mắt khó hiểu.
Chẳng lẽ nàng sợ hắn ta vay tiền không trả?
“Tối đa là một tháng, trong vòng một tháng, ta sẽ trả bạc lại cho cô”.
Mãi một lúc lâu sau, Cố Thanh Hy mới kịp phản ứng: “Không phải ta sợ ngươi không trả, ta chỉ là… Ta sợ ngươi nán lại đây quá lâu, bà của ngươi sẽ lo đấy!”
“Không sao, từ nơi này đến thôn Tiểu Hà cũng mất một khoảng thời gian, không bằng ở lại đây thêm hai ngày đi”.
Ặc…
Không phải Diệp Phong muốn trở về lắm sao?
Sao bây giờ lại không về nữa?
Chắc chắn là có gì mờ ám.
Hơn nữa còn rất mờ ám.
“Ngươi đừng có nghĩ quẩn đó nhé…”, Cố Thanh Hy dò xét.
Diệp Phong ngây người, sau đó hiểu nàng lo lắng cho mình, hắn ta khó có khi nở nụ cười nhẹ.
“Yên tâm, ta không yếu ớt thế đâu, huống hồ… ta còn có người nhà cần phải chăm sóc mà”, ngoài bà còn có phụ mẫu của hắn ta nữa, mấy người họ đều cần hắn ta chăm sóc.
Dù hắn ta không thể nhận lại phụ mẫu, nhưng hắn sẽ lặng lẽ cầu phúc cho họ.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm: “Sao không nói sớm.
Ngươi muốn mua thức ăn gì, có cần ta giúp không”.
“Không cần, một mình ta là đủ, ta cũng quen rồi”.
“Được, cần ta giúp gì thì cứ nói nhé”.
“Ừm”.
Bóng lưng gầy gò của Diệp Phong biến mất trong chùa, Cố Thanh Hy sờ cằm mình, lẩm bẩm: “Tiểu Phù Quang, ngươi có cảm thấy Diệp Phong có gì đó sai sai không?”
“Có sao? Thuộc hạ cảm thấy rất bình thường mà”.
Cố Thanh Hy cũng không thể nói ra là có chỗ nào không bình thường, nhưng cứ cảm giác… sai sai ở đâu đó.
Ví dụ như, hắn ta luôn quan tâm bà mình nhất.
Sau khi đi ra khỏi núi Vọng Hồn, hắn ta lòng như lửa đốt muốn trở về tìm bà, bây giờ có thể trở về thì hắn ta lại muốn ở lại chùa Bạch Vân.
Chùa Bạch Vân có gì đáng để hắn ta ở lại ư?
Cố Thanh Hy ngáp một tiếng, trở về phòng tiếp tục ngủ.
Mới chớp mắt không bao lâu đã được tiểu hoà thượng gọi dậy dùng bữa.
Cố Thanh Hy vác đôi mắt thâm quầng ngồi dậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...