Cuồng Phi Sủng Vương


“Ngươi không hiểu đâu…”
“Phu nhân… nếu người cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn chưa tìm được tiểu thiếu gia thì sức khỏe của người đã không chịu được nữa”.

Hoàng hậu Sở Quốc quỳ xuống, dập đầu ba cái với thái độ thành khẩn, cầu xin: “Phật tổ trên cao, xin người phù hộ cho con ta được bình an khỏe mạnh, chỉ cần nó có thể bình an, chỉ cần ta có thể tìm được con, ta bằng lòng giảm thọ hai mươi năm.

Quãng đời sau này, ta nguyện tụng kinh niệm phận, làm bạn cạnh đèn trời, cầu xin Phật tổ hiển linh”.

“Phu nhân, người lương thiện như vậy, Phật tổ chắc chắn sẽ phù hộ ngài và cũng sẽ phù hộ tiểu thiếu gia được bình an”.

“Chỉ hy vọng là thế!”
“Nhất định là như vậy, tiểu thiếu gia vốn là hoàng tử, còn là hoàng tử duy nhất của Sở Quốc ta, ông trời sao có thể không phù hộ đứa con rồng này được chứ?”
Trong lòng Diệp Phong có một âm thanh đang reo hò, cổ vũ hắn ta mau đến làm quen với họ.

Tuy hắn ta rất sợ, nhưng vẫn muốn đến chào hỏi.

Thế nhưng câu nói của Hạnh Nhi đã khiến bước chân hắn ta khựng lại, không cách nào bước ra ngoài được.


Hoàng tử…
Hoàng tử Sở Quốc?
Bà ấy là… hoàng hậu Sở Quốc ư?
Hoàng hậu Sở Quốc quát to: “Coi chừng tai vách mạch rừng”.

“Nương nương, người suy nghĩ nhiều rồi, ở đây nào có ai.

Mỗi năm chúng ta đều đến chùa Bạch Vân thắp hương, chưa từng gặp phải kẻ xấu, nơi đây được quản lý khá tốt”.

“Dù là thế cũng không được nói lung tung!”
“Dạ dạ, là nô tì nói sai, tuy nhiên, hoàng thượng không màng đến hậu cung 3000 giai lệ, ngoại trừ người, ngài ấy chưa từng sủng hạnh bất kỳ phi tần nào khác.

Người cùng hoàng thượng chỉ có một vị hoàng tử, thế nên thân phận của ngài ấy rất cao quý, ông trời không phù hộ ngài ấy thì phù hộ ai?”
“Ta chỉ cần nó bình an khỏe mạnh, như vậy là đủ.

Còn việc nó có phải hoàng tử cao quý của Sở Quốc hay không thì không hề quan trọng”, sau khi cắm nhang vào lư hương, hoàng hậu Sở Quốc thở dài.


Diệp Phong tựa người ở cửa, hai hàng nước mắt trải dài trên khóe mắt.

Sắc mặt hắn ta bỗng nhiên tái đi.

Hoàng tử… cao quý nhường nào… còn hắn ta…
Hắn ta chỉ là một món đồ chơi của Lan kỳ chủ mà thôi.

Quá khứ của hắn ta đầy rẫy bóng tối và dơ bẩn, thật sự không xứng.

Nếu hắn ta bước đến chào hỏi bà ấy, vậy thì cả đời này bọn họ đều dính bẩn, và sẽ trở thành trò cười cho thiên họa.

Hoàng tử của Sở Quốc lại là một tên…
A… cỡ nào châm chọc?
Xuyên qua khe cửa, Diệp Phong lưu luyến nhìn hoàng hậu Sở Quốc, mãi vẫn không dời tầm mắt được.

Nước mắt vòng quanh hốc mắt, trong lòng hắn ta đau đớn đến mức không cách nào thở nổi.

Có trời mới biết hắn ta khao khác được bước đến, nói cho bà ấy biết mình chính là đứa bé bị thất lạc kia cỡ nào.

Diệp Phong sợ nếu mình còn nán lại đây thì sẽ không kiềm chế nổi, thế nên hắn ta vội vã rời khỏi bảo điện Đại Hùng, loạng choạng chạy về phòng mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui