Cuồng Phi Sủng Vương


Chẳng lẽ là A Mạc?
“Chủ tử, chúng ta đã tìm thấy lối vào của con đường bí mật rồi, tại sao không đi vào? Chẳng lẽ còn muốn tìm cái gì sao?”, Phù Quang hỏi với vẻ khó hiểu.

Cách đó không xa, Ma chủ nở nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng nâng bàn tay trắng nõn lên, tham lam ngửi hương hoa trong tay, thốt lên một câu.

“Ngu ngốc, đương nhiên là nàng đang tìm bản toạ rồi, không tìm thấy bản toạ, sao nàng có thể đi được”.

Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này vắng tanh, không một bóng người, nhưng phía xa đang có ánh lửa phập phùng, cũng không biết có bao nhiêu kỳ thủ đang tìm kiếm bọn họ.

Nàng nhìn con đường bí mật, sau đó lại nhìn về ánh lửa phía xa, cắn răng nói: “Đi thôi”.

A Mạc đi dạo núi Lạc Hồn như trong vườn nhà mình, có lẽ không đợi được nàng sẽ tự rời đi.

Hơn nữa hắn ta biết nhiều con đường bí mật như thế, thân phận còn thần bí khó đoán, có lẽ không ngu ngốc như Diệp Phong, sẽ bị người của Ma tộc bắt lại.

Nói đi là đi, Cố Thanh Hy đi vào trước, Diệp Phong theo sau, Phù Quang đi cuối, cứ thế biến mất ở sâu trong con đường bí mật.


Huyết Sát che trán.

Chủ tử lại bị mất mặt một lần nữa.

Có lẽ lần này chủ tử không còn lý do để biện minh cho nàng nữa rồi.

Chủ tử của hắn ta không tức giận thì thôi, một khi tức giận chắc chắn sẽ máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Bị mất mặt như thế, hắn ta không biết chủ tử sẽ nổi trận lôi đình hay không.

Đôi đồng tử mang màu sắc kỳ lạ của Ma chủ không còn vẻ lười nhác như trước nữa, hắn ta đang nhìn chằm chằm lối vào con đường bí mật.

Trên người Ma chủ tản ra khí thế mạnh mẽ, khiến Huyết Sát không nhịn được ngã nhào xuống đất.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên trán Huyết Sát, hắn ta chợt có cảm giác sợ hãi như đất trời đảo lộn.

Chủ tử…
Tức giận rồi.


Một lúc lâu sau đó.

Vào lúc Huyết Sát sắp không chịu đựng được nữa, khí thế vô hình đó mới dần biến mất.

Ma chủ lười nhác nói.

“Bản toạ biết tỷ tỷ cho rằng bản toạ đang đợi nàng ở bên ngoài, cho nên mới ra khỏi con đường bí mật trước, cũng phải, dù sao cũng đã lâu như thế rồi, Huyết Sát”.

“Có… Có thuộc hạ”.

“Nghĩ cách truyền lời của bản toạ cho nàng, nói với tiểu tỷ tỷ là mấy ngày nữa bản toạ sẽ đi tìm nàng, để nàng đỡ phải lo”.

“Vâng”.

Huyết Sát rất muốn nói là nữ nhân kia hoàn toàn không lo lắng cho chủ tử.

Nếu lo lắng, sao nàng có thể rời đi một cách dứt khoát như thế được?
Con đường bí mật đều khác nhau, sao nàng có thể ngu ngốc đến mức cho rằng chủ tử đang đợi nàng ở một đầu khác của con đường chứ.

Mấy người nhóm Cố Thanh Hy đi ra con đường bí mật, an toàn rời khỏi hành cung của Ma tộc, đi thẳng đến trấn Thanh Hồng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui