"Hắn hàng đêm lưu luyến trăng hoa, nữ tử bên cạnh thay hết người này đến người khác nhưng nhất định không chịu cưới người ta, đã hại biết bao cô nương, tiểu thư, người nhất định đừng để hắn lừa".
"Ngươi thì biết gì chứ".
Lời đồn xưa nay đều không đúng sự thật, ít nhất trong mắt nàng, tên tiểu tử họ Tiêu đó đủ để đưa Trạch Vương lên chín tầng mây.
Nghĩ tới sự an ủi vừa nãy của Tiêu Vũ Hiên cùng với vẻ đồng tình lướt qua trong ánh mắt của hắn ta, Cố Thanh Hy lại khẽ mỉm cười.
Ngoài Thu Nhi ra thì Tiêu Vũ Hiên là người đầu tiên không nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét.
Trên dọc đường đi, đám hạ nhân nha hoàn lũ lượt bàn tán.
"Các ngươi nói xem, Tam tiểu thư ra ngoài một chuyến sau khi trở về có phải lại càng ngốc hơn rồi không? Trang điểm thành một bông hoa Khổng Tước, dọa cho Trạch Vương sợ hãi đến nỗi bỏ chạy".
"Đúng thế, mặc dù Trạch Vương không thích Tam tiểu thư, nhưng hôn sự là do tiên hoàng chỉ định, Trạch Vương có không muốn thế nào cũng đành phải cắn răng cưới nàng, nghe nói lần này Trạch Vương tới là để cầu hôn đó".
"Trời ơi, Tam tiểu thư cả đời này coi như bỏ rồi, Trạch Vương không chịu cưới nàng, sau này còn ai sẽ lấy nàng nữa".
Cố Thanh Hy cuối cùng đã đợi được thánh chỉ hủy bỏ hôn ước.
Cả phủ Thừa Tướng rộng lớn đều nhìn nàng bằng con mắt đồng cảm, chỉ có nàng là lòng đầy vui sướng.
Nhưng rất nhanh, trong cung lại truyền tới thánh chỉ nữa.
"Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng ôn nhu hiền thục, thông minh xinh đẹp, ban thưởng hôn ước cho Dạ Vương, mùng một tháng sau cử hành đại hôn".
Nghe được tin tức này toàn bộ phủ Thừa Tướng đều ngây người.
Ban hôn cho Dạ... Dạ Vương?
Dạ Vương không phải chính là chiến thần vương gia sao.
Nếu như là mấy năm trước, có thể được gả cho Dạ Vương là trời cao ban ơn, nhưng hiện tại... Dạ Vương trúng độc, mạng sống không còn được bao lâu, nghe đồn hắn chẳng sống được qua nổi năm nay.
Hơn nữa, Dạ Vương hỉ nộ vô thường, âm độc tàn bạo, giết người như ma, thành thân với hắn không phải là muốn chết sao?
Cố thừa tướng tinh tế phỏng đoán thánh ý.
Con gái thứ ba của ông ta không những ngoại hình xấu xí mà còn chẳng biết được mấy con chữ, Dạ Vương tay nắm trọng binh, quyền thế ngợp trời, hứa gả con gái của ông ta cho Dạ Vương chẳng phải là để sỉ nhục Dạ Vương trắng trợn ư?
Trước đây, tuy hoàng thượng không hợp với Dạ Vương, nhưng ít nhất bên ngoài vẫn còn duy trì chút quan hệ, việc ban hôn sự này e là hoàng thượng muốn chính thức tuyên chiến với Dạ Vương rồi.
Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên, ba cọng lông đen sau ót dựng đứng lên.
Hoàng đế của Dạ Quốc lại thích ban thưởng hôn nhân cho người khác thế ư?
Khó khăn lắm mới hủy được một hôn sự thì lại đến một cái khác, đây là không gả được nàng đi thì không cam tâm sao?
Mã công công tới truyền chỉ cười nói: "Hoàng thượng đã nói rồi, hôn sự của Tam tiểu thư được tiên đế ban tặng, hiện tại... hiện tại Trạch Vương đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, e là không sống được bao lâu nữa, vì không để chậm trễ thanh xuân của tiểu thư cho nên mới hủy bỏ hôn ước này".
Cố Thanh Hy cười khẩy.
Hôm qua vẫn còn dũng mãnh hôm nay đã bệnh nặng, lừa ai chứ.
"Hoàng thượng còn nói thẹn với Tam tiểu thư, cho nên đã hứa hôn người cho Dạ Vương gia chiến thần đương triều, từ nay về sau dưới một người mà trên vạn người, Tam tiểu thư mời tiếp chỉ".
Mã công công truyền thánh chỉ đến trước mặt nàng.
Cố Thanh Hy không tiếp chỉ mà cười như không cười nhìn Mã công công: "Công công, ông nói nếu như chiến thần biết ông truyền thánh chỉ này thì liệu có đặc biệt ghi nhớ ông trong lòng không?"
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ đặc biệt.
Mã công công toàn thân run lên, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Cố thừa tướng quát: "Hỗn xược, hoàng thượng hạ chỉ nào có chuyện con được phép kháng chỉ, còn không mau nhanh chóng tiếp chỉ".
"Nếu như con không tiếp chỉ thì sao?"
"Kháng chỉ là tội tru di cả nhà đấy, con không tiếp chỉ là muốn hại cả phủ Thừa Tướng này à?"
"Tru di cả nhà thì tru di cả nhà thôi, dù sao kiếp sau chúng ta vẫn là người một nhà".
Cố Thanh Hy nói xong, khóe miệng cong lên vẻ mỉa mai rồi dời đi trước vẻ ngẩn tò te của mọi người.
Hí...
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. .
||||| Truyện đề cử: Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính |||||
Cố Thanh Hy cũng quá ngông cuồng rồi.
Thánh chỉ của hoàng thượng mà cũng dám cãi lời, nàng không muốn sống nữa ư?
Cố Sơ Lan tức giận, chặn đường đi của nàng lại: "Ngươi muốn chết, ta không quản, nhưng ngươi không thể liên lụy cả phủ Thừa Tướng được, mau tiếp chỉ đi".
"Ấy ấy ấy, muội muội đúng là đại nghĩa, nếu như muội thật lòng lo lắng cho phủ Thừa Tướng vậy muội nhận đi".
"Hoàng thượng ban hôn cho ngươi và chiến thần Dạ Vương gia, chứ không phải ban cho ta".
"Mặc dù muội là thứ nữ nhưng ít nhất cũng đẹp hơn ta, ta nghĩ nếu như vui vẻ nghe lệnh thánh thì có lẽ hoàng thượng sẽ thay đổi chủ ý, ban chiến thần cho muội đấy".
"Nếu như ta thật sự gả vào phủ Dạ Vương thì... thì ta còn sống nổi sao?"
Cố Thanh Hy buông tay nói: "Đúng vậy, ta gả qua đó cũng chết, không gả cũng chết, nếu ta không chịu gả thì còn có hơn một trăm người ở phủ Thừa Tướng bồi táng, cũng không phải cô đơn một mình dưới suối vàng. Nếu đã vậy thì ta việc gì phải tiếp thánh chỉ, các người ai muốn tiếp thì đi mà tiếp".
Vô liêm sỉ.
Đứa con gái vô liêm sỉ này.
Nếu không phải có Mã công công ở đây thì Cố thừa tướng đã muốn cho người đánh chết Cố Thanh Hy rồi.
Thấy nàng ngạo nghễ bỏ đi, người trong phủ Thừa Tướng phải đến nửa ngày mới phản ứng lại.
Cố Thanh Hy không phải trước nay đều nhát gan yếu đuối, không hề có chính kiến sao? Hôm nay gặp phải ma rồi ư, lại dám từ hôn trước mặt mọi người, hơn nữa còn từ hôn vị chiến thần Dạ Vương gia quyền thế ngợp trời.
Lẽ nào nàng không biết chỉ cần chiến thần động một ngón tay cũng có thể nghiền phủ Thừa Tướng ra thành tro sao?
Ngũ di nương bất mãn nũng nịu: "Lão gia, ngài xem tam tiểu thư đúng là càng ngày càng không có phép tắc gì nữa, đến thánh chỉ cũng dám kháng mệnh".
Cố Thừa Tướng lúc này làm gì còn quan tâm đến Cố Thanh Hy nữa, ông ta chỉ đành vội vàng nịnh nọt Mã công công bớt giận, đề phòng Mã công công thêm mắm dặm muối trước mặt hoàng thượng, bằng không phủ Thừa Tướng bọn họ đúng là gặp phải đại nạn.
Ông ta vội vàng nhét một túi lá kim vào tay Mã công công, nịnh nọt cười nói: "Công công, đứa con gái thứ ba này bị ta chiều hư rồi, không biết lớn bé, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt, ta cũng nhất định sẽ bắt nó tiếp nhận thánh chỉ, mong ngài nói đỡ vài lời trước mặt thánh thượng".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...