"Nhưng mà..."
"Ta cảm thấy Cố ngũ tiểu thư nói rất có lý, ván cược này, bổn công chúa thắng chắc rồi, sợ gì chứ".
Nàng ta nói xong bèn nhấc bút ký tên mình vào.
Cố Sơ Lan sợ Cố Thanh Hy hối hận, vội vàng bảo nàng ký tên.
Cố Thanh Hy nhìn chằm chằm vào cây bút mà nàng ta đưa tới một lúc lâu, cuối cùng chọn cách ấn dấu tay.
Mọi người lại cười ầm lên.
"Ngay cả tên mình nàng cũng không biết viết, còn định tiến vào chung kết? Nằm mơ giữa ban ngày à?"
"Haiz, rơi vào tay Đương Đương công chúa thì thà chết đi cho rồi, đỡ phải chịu khổ".
Đám người Liễu Nguyệt cũng khuyên nhưng không khuyên được, chỉ đành lo lắng suông. Cố tình chẳng biết tại sao hôm nay đại ca Tiêu Vũ Hiên nhà họ vẫn chậm chạp chưa đến.
Tất cả mọi người cho rằng Cố Thanh Hy chắc chắn sẽ thua, chỉ có Cố Sơ Vân là trong lòng còn hơi nghi ngờ.
Nàng ta cũng không phải là thật sự khuyên Đương Đương công chúa mà chỉ là nói cho có thôi.
Đương Đương công chúa đắc ý cười: "Nếu ngươi thua, ta muốn ngươi tự tát mình 500 cái bạt tai ở cổng học viện Hoàng gia. Ta còn muốn nhốt ngươi vào trường đấu thú để chơi với đám dã thú, ta còn muốn..."
"Công chúa, có thể đợi cô thắng rồi nói mấy lời mạnh miệng đó được không? Nếu cô thua, coi chừng mất hết mặt mũi nha".
"Sao bổn công chúa có thể thua được".
"Ngoan, gọi một tiếng thẩm nghe thử coi, có khi ta sẽ lấy ít bạc lại chút".
Đương Đương công chúa lớn tiếng cả giận hét: "Cố Thanh Hy".
"Ta đây".
"Ngươi... hừ, đợi bổn công chúa thắng ngươi để xem ta tra tấn ngươi như thế nào!"
Đương Đương công chúa nghẹn một cục tức, hầm hừ đi về phía phòng học.
Cố Sơ Lan cười lạnh: "Tự làm tự chịu, đáng đời".
Cố Thanh Hy cản nàng ta lại, xoa cằm cười nói: "Có vẻ như ngũ muội rất ghét ta nhỉ".
Nói nhảm, nàng ta không ghét mà được sao?
Nếu không phải nàng thì nàng ta cũng không mất tâm thân trong sạch, trợ thủ đắc lực của di nương là Hạ Vũ cũng sẽ không chết. Cố Sơn Lan có rất nhiều món nợ muốn tính sổ với Cố Thanh Hy là khác.
"Hay là, chúng ta cược một ván?"
"Cược cái gì?"
"Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ, chắc cũng không có bao nhiêu tiền. Vậy cược 20 vạn lượng bạc đi! Nếu ngươi thua thì cho ta 20 vạn lượng bạc".
Cố Sơ Lan suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù nàng ta là thứ nữ, nhưng địa vị trong phủ lại cao hơn dòng chính là nàng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng 20 vạn lượng bạc...
Cả phủ Thừa Tướng cộng lại chắc cũng không có nổi 20 vạn lượng bạc nữa là.
Đây chẳng phải là định làm nàng ta khó xử sao?
Hay là, Cố Thanh Hy biết ông ngoại đã đưa toàn bộ sản nghiệp đứng tên mình cho nàng ta quản lý nên mới cố ý nói là 20 vạn lượng bạc?
Cố Sơ Lan càng nghĩ càng cảm thấy là vậy, chứ không một thứ nữ như nàng ta dù được yêu thương đến mấy cũng không lấy ra được 20 vạn lượng bạc.
Mọi người cảm thấy Cố Thanh Hy điên rồi.
Một thứ nữ thì lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc, đừng nói là Cố Sơ Lan, bất kể người nào có mặt ở đây cũng chẳng thể nào lấy ra được một số tiền lớn như vậy.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt đầy vô tội: "Không dám cược với ta à, vậy thì thôi, ta cũng chẳng thèm thi với đồ con hoang".
"Ngươi nói ai con hoang?"
"Ai không dám cược thì chính là người đó".
"Vậy nếu ngươi thua thì sao? Cũng cho ta 20 vạn lượng bạc hả?"
"Ta sẽ không thua".
"Hừ, nếu ngươi thua, ta muốn chặt bỏ hai tay hai chân của ngươi".
"Được thôi, nói miệng không bằng chứng, viết giấy chứng nhận đi, để tránh ngươi không trả cho ta20 vạn lượng bạc. À đúng rồi, lúc viết giấy chứng nhận nhớ viết là cược với Dạ Vương Phi nha".
Cố Sơ Lan trừng nàng một cái.
Còn chưa bước vào cửa đã mở miệng ra là Dạ Vương Phi rồi.
Ai không biết chiến thần tàn nhẫn độc ác, gả sang thật thì có sống nổi hay không còn chưa biết được đâu.
Đám người Liễu Nguyệt lo đến sốt cả ruột: "Lão đại, cược hai tay hai chân của ngươi đó, chúng ta có thể không cược không?"
"20 vạn lượng bạc đấy, tại sao không cược?"
"Nàng ta chỉ là một thứ nữ, lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc? Thắng, ngươi không lấy được tiền, thua lại bị chặt bỏ chân tay".
Cố Thanh Hy nhếch mép nở một nụ cười tao nhã: "Ngũ muội, Liễu Nguyệt nói cũng có lý, lỡ ngươi không có 20 vạn lượng bạc, vậy... nếu ta thắng mà không nhận được tiền thì sao? Theo ta, trận cá cược này hay là thôi bỏ đi".
Ban nãy, Cố Sơ Lan còn đang nghi ngờ có âm mưa gì hay không. Giờ, thấy nàng chùn bước nghĩ chắc sợ thua, trong lòng không khỏi tự tin hơn chút.
Nàng ta có chút không nỡ lấy một con dấu từ trong lòng ra đặt lên bàn: "Đây là ông ngoại để lại cho ta, dựa vào con dấu này có thể có được hơn mười cửa hàng dưới tên ông ấy, chắc cũng đủ trị giá 20 vạn lượng chứ hả?"
Cố Thanh Hy gian trá nở nụ cười.
Đang chờ câu nói đấy của ngươi đó.
"Được, vậy viết giấy chứng nhận đi".
Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan lập giấy tờ xong, mọi người còn chưa hoàn hồn lại.
"Trời ơi, ta nhìn thấy cái gì vậy... Chẳng phải Cố Sơ Lan là thứ nữ à? Sao nàng ta có thể có nhiều tiền như vậy?"
"Hồi xưa, ông ngoại nàng ta hình như là thương lái giàu nhất thành Thước. Ông ta cũng chỉ có một trai một gái, con trai mất sớm, gia sản không để lại cho con gái với cháu gái thì để cho ai?"
"Sao chúng ta lại không có ông ngoại tốt như vậy nhỉ?"
"Haiz, chúng ta đây còn là con trai trưởng trong nhà nhưng lại không bằng một thứ nữ".
Cố Sơ Lan đắc ý cười: "Đợi ta chặt đứt chân tay ngươi để chôn cùng với Hạ Vũ đi".
Tiêu Vũ Hiên thong dong đến muộn, trông có vẻ bơ phờ hơi uể oải, không còn năng động như xưa nữa.
Đám Liễu Nguyệt thấy Tiêu Vũ Hiên đến, mỗi người một câu ríu rít kể chuyện xảy ra ban nãy cho hắn ta nghe.
Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên giật giật, tức giận đến suýt nữa thì nhồi máu cơ tim.
Cố Thanh Hy còn chán sống sáp tới, vươn tay nói: "Tiểu Hiên Hiên, hôm nay ngươi mang bao nhiêu tiền lại đây thế?"
"Cố Thanh Hy, chính cô muốn tìm đường chết thì có thể chết xa một chút không vậy!", Tiêu Vũ Hiên hét lên, cả học viện Hoàng gia đều có thể nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của hắn ta.
Cố Thanh Hy gãi gãi lỗ tai.
Đàn ông ở đây bị gì vậy, giọng nói tên này còn to hơn tên kia, chấn cho lỗ tai nàng kêu ong ong.
"Mới sáng sớm, ăn thuốc nổ hả?"
"Cố Thanh Hy, cô không tự tìm đường chết là không vui đúng không?"
"Ta đây là vì kiếm tiền cho các ngươi xài ấy chứ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...