Trái tim Cố Thanh Hy bỗng nhiên đập nhanh hơn, là nam nhân nhưng lại có dáng vẻ như thế này thực sự là yêu nghiệt.
Dạ Mặc Uyên có chút tự hào khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nàng, nhưng nữ nhân trước mặt lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào đôi chân tàn phế kia, câu nói tiếp theo khiến Dạ Mặc Uyên sững sờ, sau đó lửa giận nổi lên bừng bừng, hận không thể bóp chết nàng.
"Cứ tưởng là vương giả, ai ngờ lại là đồng nát. Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này, thôi vậy, ai bảo ta là một người cuồng nhan sắc chứ, miễn cưỡng chịu đựng thôi”.
“Cô có biết ta là ai không?”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nói, mang theo ý tứ đe dọa.
Không biết có phải Cố Thanh Hy cố ý phớt lờ sự cảnh cáo trong lời nói của đối phương hay không, ánh mắt mang theo ý cười: "Biết chứ, công cụ giải độc của ta, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng yêu thương ngươi”.
...
Tim của hai người áo đen kia như muốn nhảy ra ngoài, lại nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng, trong lòng dần dần dấy lên một dự cảm đáng sợ.
Không phải nữ nhân này bị bỏ thuốc rồi muốn dùng chủ tử của bọn họ làm thuốc giải đấy chứ?
Nữ nhân này lấy đâu ra lá gan chó lớn như vậy? Có biết chủ tử của bọn họ là chiến thần Dạ Quốc, người nắm giữ quyền lực to lớn, phất tay một cái cũng có thể làm mưa làm gió, chỉ cần một câu nói của ngài ấy thì ả có thể chết không chỗ chôn thân không?
Còn nữa, ả có biết là chủ tử của bọn họ ghét nhất là bị người khác chê đôi chân tàn phế kia không?
Lại nhìn nữ nhân này, thân hình nhỏ bé, chật vật kéo chủ tử của bọn họ vào trong bụi cỏ, động tác gấp gáp vội vàng, trong lòng bọn họ lại một lần nữa dậy sóng.
Vậy mà thực sự dám...
Nếu không phải vì độc tính trong người chủ tử bọn họ phát tác, lại bị trúng kế của kẻ khác thì sao có thể để nữ nhân kia hỗn xược như vậy.
Bọn họ muốn đi cứu chủ tử, nhưng bọn họ đã bị trúng độc, có lòng như không có sức.
Ở bãi cỏ bên kia, toàn thân Dạ Mặc Uyên vô lực, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn chòng chọc Cố Thanh Hy.
"Ngươi dám đụng vào ta một cái thử xem”.
"Đụng một cái sao đủ, ít nhất cũng phải đụng toàn thân”.
Có lẽ bởi vì ánh mắt của đối phương như muốn bốc hỏa nên Cố Thanh Hy có chút chột dạ, nàng nhanh chóng bấm huyệt trên người đối phương, đảm bảo an toàn.
"Mượn thân thể ngươi chút, ngươi cũng không đâu có lỗ”.
Nàng nói như thể vàng thật không sợ lửa, khiến Dạ Mặc Uyên tức đến nỗi suýt chút nữa bất tỉnh.
Một đêm nhẹ nhàng tuyệt đẹp.
Dạ Mặc Uyên tức đến mức gân xanh nổi cuồn cuộn.
Khốn kiếp, hắn đường đường là chiến thần, vậy mà lại bị một nữ nhân không rõ lai lịch cưỡng hiếp.
Đáng hận nhất chính là nàng sung sướng một mình, còn “huynh đệ” của hắn lại rất cực khổ, tà hoả bị nàng trêu đùa đến nỗi tiến thoái lưỡng nan, đau đến mức không chịu nổi, nhưng nữ nhân này lại không quan tâm đến cảm giác của hắn chút nào.
Cố Thanh Hy mệt mỏi đến mức toàn thân mềm nhũn.
Nàng kéo một bộ quần áo đắp lên người cho Dạ Mặc Uyên, nhìn Dạ Mặc Uyên đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, nàng lắc đầu nhận xét: “Kỹ thuật quá kém, cần phải cải thiện”.
"Ta phải lột da, xé xương, ăn thịt cô, khiến cô chết không có chỗ chôn thân”.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, chim muông dã thú đều giật mình bỏ đi, hai người mặc đồ đen cũng rùng mình, chủ tử của bọn họ thực sự tức giận rồi.
Cố Thanh Hy xoa xoa hai tai đang ù đi vì chấn động, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Người đàn ông này, toàn thân toát ra khí chất vương giả, thoạt nhìn chắc chắn không phải người tầm thường, không phải nàng chọc phải nhân vật lớn rồi đấy chứ.
Thôi bỏ đi, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Cố Thanh Hy không chần chừ gì nữa, vội vàng bỏ đi, bước được vài bước nàng đột nhiên lùi người lại, lấy vết máu trên người Dạ Mặc Uyên viết viết vẽ vẽ nguệch ngoạc gì đó lên một bộ quần áo sạch khác, một lúc sau, nàng ném bộ quần áo đó trước mặt hắn.
"Ngươi bị nhiễm Hàn độc, làm theo phương pháp này, mặc dù không thể diệt trừ triệt để chất độc, nhưng ít nhất mỗi tháng sẽ không đau đớn như vậy. Phương thuốc đưa cho ngươi đấy, chúng ta xem như không ai nợ ai, sau này đừng tìm ta, cho dù ngươi có đi tìm, ta có đứng trước mặt ngươi thì ngươi cũng chẳng nhìn ra ta có bao nhiêu phần giống trước đây".
Chết lặng...
Nhìn theo bóng lưng lặn mất tăm hơi kia.
Mọi người đều hoàn toàn chết lặng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================
Hai người áo đen cúi đầu cực kỳ thấp, gần như không dám nhìn sắc mặt của chủ tử nhà mình.
Dạ Mặc Uyên nhìn phương thuốc kia, khóe miệng giật giật, lửa giận dường như muốn nhấn chìm hắn.
"A...nữ nhân này, cô với ta chính là kẻ thù không đội trời chung”.
Cố Thanh Hy loạng choạng suýt ngã, thục mạng bỏ trốn, chạy một hồi lâu nàng mới dừng lại bên một con suối, thở hổn hển.
Những ký ức ùa về trong tâm trí, Cố Thanh Hy thở dài yếu ớt.
Khi đang chấp hành nhiệm vụ, bản thân bị người thân cận nhất phản bội rồi chết trong một vụ nổ, nhưng lại xuyên không mượn cơ thể của người có cùng tên cùng họ Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy, tam tiểu thư của Thừa Tướng phủ, mặc dù là con của chính thất, nhưng từ nhỏ đã không được cưng chiều.
Nghe đâu mẫu thân của nàng là nghĩa muội của tiên hoàng, vì mẫu thân rất mến mộ phụ thân nên tiên hoàng đã ban xuống hai thánh chỉ, một là ban hôn ước cho phụ thân và mẫu thân nàng, còn một là ban tội chết cho người yêu thanh mai trúc mã của phụ thân.
Phụ thân đem hết tội lỗi đổ lên người mẫu thân, sau khi thành thân xong thì tuỳ ý nạp thiếp không chút kiêng dè, lạnh nhạt với mẫu thân, cuối cùng mẫu thân uất ức mà chết.
Còn nàng cũng trở thành đối tượng bị mọi người chế giễu và ức hiếp, trong phủ, địa vị của nàng thậm chí còn không bằng một a hoàn.
Điều quan trọng nhất là, nàng vừa ra đời, tiên hoàn đã chỉ định nàng cho Trạch Vương, trở thành Trạch Vương phi nội định.
Những người con thứ kia vì muốn gả cho Trạch Vương nên đã gài bẫy hãm hại nàng có gian tình với người ngoài, muốn hủy hoại thanh danh của nàng.
Tại sao nguyên chủ lại chết thì Cố Thanh Hy không nhớ rõ, chỉ biết là bản thân đã mượn xác hoàn hồn.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt tức giận, nhịn không được mắng mỏ.
Tiên hoàng ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao lại đi ghép đôi loạn xạ thế này.
Đã nói Cố Thanh Hy là xú nữ rồi, nàng muốn xem thử bản thân thực sự xấu đến mức nào.
Vén tấm màn che mặt rồi nhìn xuống dòng nước trong vắt, Cố Thanh Hy suýt chút nữa muốn ói.
"Đệt, như này cũng xấu quá mức rồi đó”.
Khuôn mặt của nàng đầy mụn mủ và vết rỗ, giống như đồi núi, hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn, vừa gớm ghiếc vừa đáng sợ.
Có lẽ là da mặt quá mức xấu xí nên nguyên chủ thoa rất nhiều phấn, thoa nhiều đến nỗi trông chẳng khác gì Bạch vô thường cả.
Cố Thanh Hy khóc không ra nước mắt.
Với một khuôn mặt như vậy, ai có thể đối xử đàng hoàng với nàng chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...