Đem đến trước mặt Vũ Văn Dục, đứa nhỏ này nói gì cũng không khóc, nó không
muốn mẫu thân mình nhìn thấy mình khóc? Nó cười nhìn mẫu thân của mình,
mẫu thân bên ngoài và mẫu thân trong tưởng tượng của nó không giống
nhau! Hắn cảm thấy mẫu thân rất đẹp, trong lòng suy nghĩ đây chính là bộ dáng của mỹ nữ! Lúc còn ở trong bụng mẫu thân, thường nghe người ta nói ai đó đẹp, bộ dạng xinh xắn gì đó, hắn cũng không biết cái gì gọi là
đẹp mắt, chỉ cảm thấy mẫu thân mình là đẹp nhất.
Nhìn đứa bé nhìn mình cười, Viên Chiêu Quân có chút thất vọng, cười nói: "Bảo Bảo, khóc cho mẹ xem một chút đi!"
Đứa bé muốn nghiêng đầu không để ý tới mẫu thân mình, nhưng toàn thân nó
không có hơi sức, không thể động đậy được, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm
mẫu thân, thấy có người ngoài ở trong gian phòng, nó cũng không dám nói
chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm như vậy. Là ý nói, ta mạn phép không
khóc.
Đứa bé không khóc cho nàng nhìn, Viên Chiêu Quân cảm thấy
rất không tốt, cười nói: "Không khóc cũng được, ta cũng mệt mỏi rồi."
Nàng cần nghỉ ngơi, sanh con thật sự mệt mỏi, coi như thích đứa bé, nàng cũng không thể dư thừa hơi sức mà trêu chọc đứa bé.
Lúc này Quả
Khế cùng Cây Dương Mai vọt vào, hoàng hậu cũng tới, người đầy cả phòng,
Vũ Văn Dục đau lòng nhìn lão bà mình, muốn Viên Chiêu Quân nghỉ ngơi
cũng không được, ôm hài tử đặt trong ngực Quả Khế nói: "Các ngươi muốn
xem đứa bé, ở bên ngoài từ từ xem, chớ quấy rầy thái tử phi." Hắn đem
con cho người khác, cũng không trông nom đứa bé, thấy mọi người đi ra
ngoài, hắn đóng cửa rồi vào phòng chăm sóc Viên Chiêu Quân. Edit tại
dien-dan""
Đứa bé trong lòng có cảm giác bị cha mẹ vứt
bỏ, rất muốn lớn tiếng gọi cha mẹ, thế nhưng vì nhiều người nos lại
không dám nói chuyện, chỉ sợ người nói nó là yêu quái.
Một nhóm
người vây quanh nhìn đứa bé, Cây Dương Mai thấy Quả Khế ôm hài tử không đúng cách, nhận lấy đứa bé nói: "Ôm như vậy không được, đứa bé sẽ không thoải mái."
Tôn Hồng cũng muốn ôm hài tử, cùng hoàng hậu hai người đồng thanh nói: "Để cho ta ôm!"
Hai người nói xong trừng nhau nhìn đối phương, sau đó cũng hừ lạnh xoay đầu đi.
Đứa bé ở trong lòng cảm thấy những người này cũng đối với nó rất tốt, trước ở trong bụng mẹ đã nghe qua tên những người này, biết những người này
đều là bạn của cha mẹ, tự nhiên cũng muốn hợp với mọi người, người khác
trêu chọc nó, nó trả lại một nụ cười. Khiến mọi người cười đến không
ngậm miệng được.
Hoàng hậu nhìn hình dáng đứa bé đáng yêu, lại
hay cười, rất ưa thích đứa bé, nhưng trước đó sư phụ đã nói qua, muốn
dùng đứa bé cứu Dục nhi, nàng thật sự có chút không nhẫn tâm, nàng làm
như vậy có phải ích kỷ quá hay không? Nhưng nàng không muốn mất đi con
trai của mình!
Nhìn mặt đứa bé, trong lòng mỗi người cũng tràn
đầy tốt đẹp, chính là tâm tình không tốt cũng sẽ một vui lại, hoàng hậu
nhìn khuôn mặt đứa bé tươi cười, đã cảm thấy mình đặc biệt ích kỷ, trong lòng tất cả đều là đối với đứa bé cảm thấy đau lòng.
Đứa bé có năng lực này, hoàn toàn là bởi vì nó là kết tinh tình yêu của linh thần cùng Vũ Văn Dục, đứa bé thật ra thì cũng coi là nửa thần, nếu không làm sao có thể nói chuyện được
Trong mắt hoàng hậu có chút quái dị,
đứa bé cũng nhìn thấy, cảm thấy nãi nãi [ bà nội] có chút kì quái, nhìn
nó giống như vui mừng, lại giống như mất thưa gì đó.
"Bảo Bảo thật đáng yêu." Tôn Bồng cười ha hả nói, "Bảo bảo, ta là Thái Sư Phó nha."
"Bảo bảo ta là dì Quả Khế." Quả Khế cười ha hả nói.
"Ta là dì Cây Dương Mai." Cây Dương Mai cũng nói.
"Ta là sư thúc ngươi." Quả Tĩnh cười nhìn đứa bé, đứa bé nhìn hắn, nháy mắt một cái.
Đứa bé nhìn Quả Tĩnh đã nhìn thật kĩ người này, cùng cha mình không khác
lắm, đều rất đẹp mắt. Nhìn lại Quả Khế cùng Cây Dương Mai nó đã cảm thấy bọn họ cũng giống nhau, bởi vì ở trong bụng đứa bé biết đó gọi là đẹp.
Hoàng hậu cũng ha ha nói: "Ta là hoàng nãi nãi."
Đứa bé không tiếp tục nhìn hoàng nãi nãi này, đang lúc này Hoàng đế cũng
tới, nghe nói thái tử phi sinh một con trai, Hoàng đế rất vui vẻ, cười
nói: "Ta là Hoàng Gia gia."
Mọi người nghe được giọng nói, nhìn hoàng đế đều hướng tới Hoàng đế hành lễ.
Hoàng đế nhìn đứa bé khuôn mặt nhỏ nhắn, cười tươi, nói: "Hoàng hậu, chúng ta có đứa cháu rồi."
Hoàng hậu rũ mắt, nụ cười trên mặt có chút không tự nhiên.
Hoàng đế rất vui vẻ, nói muốn trở về suy nghĩ thật kỹ, để ban tên cho đứa bé. Mọi người chỉ có tạ hoàng thượng long ân, nhưng nơi nào biết đứa bé
không muốn Hoàng Gia gia đặt tên.
Thời gian chăm sóc đưa bé đều do Tôn Hồng cùng Quả Khế chăm sóc, dĩ nhiên cũng mời bà vú. dien+dan+le+quydon
Buổi tối, Viên Chiêu Quân tỉnh lại, chỉ thấy Vũ Văn Dục ở bên cạnh, đứa bé
cũng ngủ ở bên cạnh nàng, nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ mặt, nàng
rất hạnh phúc.
"Chiêu Quân, tỉnh rồi sao? Đói bụng không?" Vũ Văn Dục nụ cười nhàn nhạt, hắn cảm thấy thật hạnh phúc, hắn chỉ nếu như
vậy vẫn hạnh phúc liền xuống có thể, bây giờ hắn không muốn làm Hoàng
đế, càng không muốn làm Chưởng môn Phái Tiên Sơn. Tuy nói Chưởng môn
Phái Tiên Sơn có thể thao túng thiên hạ, ba quốc gia đều nắm trong lòng
bàn tay Phái Tiên Sơn.
"Hơi đói rồi." Viên Chiêu Quân cười trả lời, quay đầu nhìn đứa bé một chút.
Vũ Văn Dục cho người đi chuẩn bị thức ăn, lúc này đứa bé tỉnh, một đôi mắt to nhìn Viên Chiêu Quân, thấy chung quanh không có người ngoài, mở
miệng kêu lên: "Mẹ."
Vũ Văn Dục đi tới, hắn lên tiếng: "Cha."
Hai vợ chồng thật vui vẻ, nhìn về phía đứa bé cười. Viên Chiêu Quân sờ đầu của đứa bé nói: "Bảo bảo có khỏe không? Đói không? Có muốn ăn không."
"Con đã ăn rồi. Cha, mẹ, Hoàng Gia gia nói muốn đặt tên cho con, con không
phải có tên rồi sao?” Đứa bé nho nhỏ mặt tất cả đều là vẻ nghi hoặc.
Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục nghe xong cũng cười, bọn họ cũng không đặt
tên cho đứa bé,làm gì có tên! Đứa nhỏ này không tự nâng mình đấy chứ!
"Con nói con tên là gì?" Viên Chiêu Quân buồn cười hỏi.
"Con tên là bảo bảo nha! Mọi người đều gọi con như vậy." Đứa bé nghiêm túc, nhìn đặc biệt buồn cười.
"Bảo bảo?" Đây là cái tên gì! Viên Chiêu Quân cảm thấy cũng quá qua loa đi!
Nhưng mà bọn họ hình như vẫn luôn cứ gọi đứa bé như vậy, khó trách đứa bé sẽ cho rằng mình tên Bảo bảo.
Vũ Văn Dục lại cảm thấy đứa bé
tên là gì cũng không quan trọng, nếu đứa bé quen cái tên này, thì về sao gọi vậy đi! Vũ Văn Dục cười nói: "Bảo Bảo nếu thích thì kêu bảo bảo đi! Về sau con sẽ tên Vũ Văn Bảo Bảo." Suy nghĩ một chút danh tự như vậy
cũng không trùng ai, cũng đặc biệt.
"Đã quyết định vậy, ta cũng
không có quyền phản đối." Viên Chiêu Quân cười nhìn đứa bé, nói: "Vũ
Văn Bảo Bảo, danh tự này ngươi hài lòng không?"
"Hài lòng." Vũ
Văn Bảo Bảo cười ha hả, não hắn chính là trống rỗng, đối với tên dễ nghe hay không cũng không có nhận biết, đối với bắt đầu gọi cha cùng mẹ cũng là nghe được mẫu thân gọi nó như vậy, nhưng mà nó ở trong bụng học
không ít thứ, phải nói hiểu đồ bằng đưa bé hai ba tuổi cũng không khác
lắm
Người một nhà cứ như vậy quyết định tên của đứa bé, Vũ Văn
Dục cũng phái người đi bẩm báo với Hoàng đế, Hoàng đế biết tên của đứa
bé sau hết sức im lặng, nhưng là nhi tử mình đều gọi là Vũ Văn Bảo Bảo,
lão còn có thể nói gì, đành phải đồng ý.
Hoàng hậu đối với tên
đứa bé là gì cũng không cảm thấy hứng thú, bởi vì trong lòng bà đứa bé
sống không được bao lâu, tuy nói bà cũng không muốn nhìn thấy kết quả
như thế, nhưng bà không có lựa chọn khác.
——
Đứa bé ra đời vào buổi tối ngày thứ hai, người một nhà vui vẻ ở trên giường nói chuyện xưa.
Vũ Văn Bảo Bảo không giống đứa bé khác, nó bình thường không khóc, nó sẽ
nói chuyện, muốn đi tiểu cũng biết nói, vì vậy đặc biệt nuôi tốt. Hai
cha con nghe Viên Chiêu Quân kể chuyện xưa, hôm nay nghe chuyện xưa gọi
là Tây Du kí, hai cha con đều rất cảm thấy hứng thú, nghe say sưa ngon
lành.
Đột nhiên, một trận gió thổi lên, gió này cũng không phải
từ ngoài cửa sổ thổi lên, điều này làm cho Vũ Văn Dục cùng Viên Chiêu
Quân giật mình.
"Đi thôi!" Chỉ hai chữ, không một lời thừa thãi.
Cơ hồ trong nháy mắt, Viên Chiêu Quân cùng Vũ Văn Dục liền nhìn đến một
người xuất hiện trước mặt bọn họ, người nọ tóc trắng phơ, rất gầy yếu,
nhìn Lão già này, Viên Chiêu Quân cả kinh, "Là ngươi, Lão già, tại sao
là ngươi? Sư phụ ta đâu?" Đây là lão già nàng gặp trong tiệm mì, lúc ấy
nàng vẫn hoài nghi Lão giầ là thần tiên, lão tựa như cái gì cũng biết,
hơn nữa có thể đi như gió.
Trong phòng hình như bị bày kết giới, động tĩnh bên trong người bên ngoài tuyệt không biết.
Viên Chiêu Quân có cảm giác, người này đến không tốt, nàng lạnh lùng nhìn
Lão già, "Lão già, ngươi làm cái gì? Ta sẽ không cùng ngươi đi."
Vũ Văn Dục cũng hiểu hai chữ‘ đi thôi ’ có ý gì, không nói hai lời, thẳng
tắp chụp một chưởng tới lão già. Cập nhật nhanh tại dien~dan~le~quydon
Chưởng phong rất mạnh, mạnh đến Viên Chiêu Quân cũng cảm nhận được áp lực,
nàng nhanh chóng ôm Bảo Bảo, "Bảo Bảo, ngươi không sao chứ!" Nàng sợ đứa bé quá nhỏ không chịu được âm lực như vậy. Công lực này, người bình
thường đều sẽ bị chấn thương.
Bảo Bảo cười híp mắt nhìn mẫu thân, "Mẹ, con không sao. Người này là ai? Hắn tại sao muốn đánh cha con."
Đứa bé nói chuyện, lão già kia ra tay, chỉ thấy tay hắn nhẹ nhàng bắn
ra, lực lượng kia liền đánh vào trên người Vũ Văn Dục, Vũ Văn Dục mặc
kệ, đón đỡ đều không ngăn cản lực lượng kia đánh vào trên người hắn
được, hắn bị đánh ngã trên mặt đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Viên Chiêu Quân nổi giận, "Lão già, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì?
Có bản lãnh nhằm vào ta, ngươi đừng tổn thương hắn." Viên Chiêu Quân ôm
đứa bé đi tới bên cạnh Vũ Văn Dục, đỡ Vũ Văn Dục dậy, đau lòng thay hắn
lau khóe miệng.
"Ba người các ngươi, đi theo ta." Lão già lạnh
lùng, tiếp chỉ thấy tay hắn trống rỗng vẽ một vòng tròn, tiếp cả nhà bọn họ bị mang rời khỏi thái tử điện.
"Lão già, nơi này là đâu, Lão
già ngươi mau đưa chúng ta trở về." Viên Chiêu Quân biết ba người bọn họ bị di chuyển tức thời, họ hình như đi tới trong một cái mật thất.
"Nha đầu, đây là mệnh số của ngươi, cũng là mệnh số ba người các ngươi, các
ngươi trốn không thoát." Lão già lạnh lùng nói xong, nụ cười kia nhìn
giống như ác ma.
Vũ Văn Dục nhìn Lão già, nhìn hoàn cảnh chung
quanh, sắc mặt nhàn nhạt, "Chúng ta đây là ở đâu?" Hắn cảm thấy nơi này
rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra được.
"Vũ Văn Dục, nơi này ngươi không nhớ rõ, đây là tiên sơn." Lão già cười, nhìn về phía Bảo
Bảo, "Xem ra chỉ có huyết năng của con trai ngươi mới có thể giải phong ấn cho ngươi, để cho ngươi nhớ lại ngươi rốt cuộc là người nào."
Viên Chiêu Quân cả kinh gắt gao nhìn chằm chằm lão già tóc trắng, thân thể
không tự chủ run rẩy, đem Bảo Bảo gắt gao bảo hộ ở trong ngực. Nàng có
dự cảm chẳng lành, một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện mà nàng không thể
tiếp nhận được, hoặc là nàng sẽ mất đi thứ nàng rất quý trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...