Đêm hè, Ninh Thành.
Trên sô pha phòng khách, Tống Cẩm Ngọc vắt chéo chân, nín thở chăm chú nhìn chằm chằm TV, đến nỗi nĩa nhỏ cắm vào không khí còn không biết, trái cây trên bàn trà cũng quên cả ăn.
Ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào màn hình, lần nữa đem nĩa cắm đến khay trái cây. Chính là đang xem đến đoạn cao trào. Không gian đột ngột im bặt, toàn bộ ánh sáng vụt tắt, bóng tối dày đặc bao trùm toàn bộ căn nhà.
"Làm sao đột nhiên lại mất điện rồi!?"
"Để tôi ra ngoài xem thử".
Từ quầy rượu truyền đến cuộc đối thoại của ba mẹ, trái tim nhỏ bé của Tống Cẩm Ngọc thình thịch không ngừng. Cô hoảng sợ vội nắm chặt gối đầu, gắt gao ôm lấy, mắt mở to, tuyệt vọng ngó ngó vào màn hình TV đã tối đen, thân thể xiêu vẹo không ngừng ngã nhào vào sofa.
"Con chọn... khuất núi tại đây luôn mất thôi."
Mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp lay động mà đến. Mẹ Tống vẫn đang ninh món ăn cuối cùng là canh sườn, ghét bỏ nói: "Khuất cái gì núi đấy".
Cầm lấy di động bật lên, chiếu ra một chùm sáng nhỏ, lại nói vọng vào phòng khách:
"Tiểu Cẩm, con sang nhà cậu bé Thẩm Vọng bên cạnh hỏi một chút, đột nhiên mất điện là có chuyện gì, ba của con đi xem qua tủ điện nhà chúng ta rồi, không phải đứt cầu dao. Nguyên một dãy biệt thự phía này đều tối om, mấy căn khác thì vẫn tốt. Nhà ta đây chỉ mới chuyển đến, cậu ấy khẳng định là biết nhiều hơn".
"Cậu Thẩm cách vách nào cơ ạ?" Tống Cẩm Ngọc dẫm dẫm dép lê dưới chân.
"Thẩm Vọng, là Vọng trong [Khinh xuất vọng động] đó. Cậu ấy vừa mới đi du lịch về, chiều nay lúc hai cha con ra ngoài, mẹ và người nhà cậu ấy đã trò chuyện qua rồi".
"Ầu, hóa ra là người sống ở nhà bên cạnh". Tống Cẩm Ngọc cười cười nói.
"Đúng rồi đấy". Mẹ Tống tâm tình tươi vui hẳn lên, dặn dò cô: "Tiện thể con mời Thẩm Vọng qua nhà chúng ta ăn bữa cơm nha, mẹ đang nấu dở nồi canh sườn".
"Vâng ạ". Tống Cẩm Ngọc cầm theo điện thoại, hùng hùng hổ hổ bước nhanh ra ngoài. "Mẹ, mẹ trước đem lửa tắt đi đã, quá tối, có thể bị bỏng đó ạ".
"Biết rồi biết rồi, con nhanh đi đi".
Tống Cẩm Ngọc thay giày, từ tiểu viện của mình đi ra liền đến nhà hàng xóm cách vách rồi.
Cô ấn chuông cửa vài lần, đứng cạnh cánh cửa biệt thự cao nửa người mang đầy hơi hướm nghệ thuật, nâng khuôn mặt nho nhỏ nhìn dãy biệt thự được bao trùm trong màn đêm và ánh sáng cam vụn vỡ.
Gia đình cô mới chuyển đến sống ở tiểu khu này vào tháng vừa rồi. Cũng vì cô phải chuyển đến trường mới. Sinh ra và lớn lên ở Ninh Thành, nhưng khi chuyển đến nơi quá xa, dù vẫn là Ninh Thành nhưng không khỏi cảm thấy lạ lẫm. Dẫu sao có hàng xóm thật tốt.
Tống Cẩm Ngọc lần nữa chọc chọc chuông cửa, vừa liếc mắt nhìn khoảng sân nhỏ nhà hàng xóm, vừa nhàm chán chơi đùa, kéo kéo hai bên dây của chiếc quần yếm ngắn. Nghe thấy tiếng rít của xe điện, cô quay đầu lại.
"Xin chào, cô đặt giao đồ ăn Mỹ Đoàn [Meituan] đúng không?". Anh chàng shipper dừng xe, mở thùng chở giữ nhiệt, cầm điện thoại kiểm tra thông tin đơn đặt hàng.
Tống Cẩm Ngọc ngẩn ngơ vài giây, lắc đầu. "Không phải tôi đặt". Ngón tay chỉ chỉ về hướng nhà Thẩm Vọng.
"Tôi hiểu mà". Anh trai nhỏ nhiệt tình tít mắt cười nói, giống như đã nhìn thấu, đem lời giải thích của cô nhét trở về, lắc lư chiếc điện thoại có thể xem được đơn đặt hàng. "Là bạn trai của cô đặt".
"Phiền báo cho tôi bốn số đuôi điện thoại nha."
Tống Cẩm Ngọc há miệng nhưng không nói được gì: "..."
Anh trai này có phải đã hiểu biết quá nhiều, quá sâu xa rồi không?
Cô giữ nụ cười yếu ớt, nghĩ dẫu sao Thẩm Vọng rất nhanh sẽ ra tới, bèn tiện tay thay anh chàng giao hàng nhấn chuông cửa.
Song, sau khi lục lọi, tìm kiếm trong thùng giao hàng: "... Ôi vãi, đồ ăn cần giao của tôi đâu???".
"Làm sao vậy?"
"Xin lỗi nha, món ăn bạn trai cô đặt bị trộm mất rồi". Anh chàng nhanh chóng phản ứng, chạy lại vội vã giải thích: "Tổng cộng bị trộm mất 5, 6 phần đồ ăn. Tôi vừa mới từ tiểu khu bên kia qua đây, lúc nãy giao nghĩ thôi thì cũng gần nên không khóa thùng. Cô xem tính như vầy được không, tôi sẽ bù tiền theo đúng giá hoặc giúp đặt lại phần đồ ăn khác ở gần đây, vì tôi còn các đơn khác cần phải giao..."
Tống Cẩm Ngọc thật không nghĩ tới, người hàng xóm mới này lại xui xẻo như vậy, đặt 1 phần đồ ăn thôi mà cũng bị trộm cho được.
Cô giải thích một cách thành tâm thành ý: "Tôi là hàng xóm mới chuyển đến của nhà này thôi, chuông cửa tôi đã bấm rồi, người rất nhanh liền ra, anh với chủ nhà thương lượng đi".
Cô vừa dứt lời, phía sau liền vang lên giọng nam trầm thấp, êm tai.
"Có chuyện gì sao?"
Tống Cẩm Ngọc quay đầu lại, nhìn thoáng qua liền trông thấy chàng trai cao ráo đẹp trai, tràn đầy khí chất đang tiến lại gần trong sự giao thoa giữa bóng tối và ánh sáng mơ hồ của những chiếc đèn dọc lối đi.
Áo thun trắng, quần xước 9 tấc*màu đen, chân dài eo hẹp, mắt cá chân lộ ra ngoài trông đến là gợi cảm.
[Anh trai nhỏ này... cũng quá đẹp trai rồi đi].
- --------------------------
*破洞九分裤 [Pò dòng jiǔ fēn kù]: quần xước 9 tấc (quần trên mắt cá chân, có các vết rách ngang): mới đầu cũng không biết quần 9 tấc là quần gì, tra google thì có loại quần tên như vậy thật, kk.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...