Tôi bình tĩnh lại, giọng nói ra tận lực nhu hòa, vừa nói vừa nâng một tay sờ đầu Tư Diễn.Tôi: “Nói cho ma ma biết ai giựt dây con xem phim?”Tư Diễn: “Giựt dây? Khi đó ba ba giới hạn cho con một tháng học chữ hán, nói con thông minh hơn những đứa nhỏ bình thường rất nhiều, chỉ cho con một tháng.
Phim truyền hình có rất nhiều từ ngữ, phối hợp với biểu tình của các đào kép đó rất dễ dàng đoán được ý nghĩa của từ ngữ.”Cho nên, người giật dây Tư Diễn xem phim tình cảm là Dị Tư Ẩn.
Tôi nghiêng đầu nhìn Dị Tư Ẩn, thẳng cho tới khi chạm phải đôi đồng tử lạnh băng, lời nói tới miệng lại nuốt trở vào.Tôi: “Tư Diễn, Những Diễn viên đó, nghề nghiệp của họ chính là diễn.
Họ có thể tiếp xúc với gió và nắng, trời giá rét tuyết rơi có khi còn phải ngâm mình trong nước rất lâu.
Diễn viên chuyên nghiệp không dễ dàng, không phải là đào kép, hiểu không?”Tư Diễn: “Con xem trong những cổ văn đó đều đều gọi họ là đào kép, trên đài diễn.
Dung Khuynh nói đó đều là thông dụng xưa và nay.Tôi coi như đã hiểu rõ rồi, con trai được Dị Tư Ẩn và Dung Khuynh dạy dỗ.
Nó vẫn còn nhỏ nên cần phải giữ sự ngây thơ chất phác.
Cho dù nó thông minh hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng cũng không thể trưởng thành sớm như vậy, hoàn toàn là dục tốc bất đạt, không có kết quả tốt.Điểm này, tôi cần tập trung thảo luận với Dị Tư Ẩn khi anh ấy có tâm tình tốt.Tôi: “Chúng ta đi thôi, bánh xe cao chọc trời ở đằng kia.”Dị Tư Ẩn lạnh lùng liếc nhìn trên thân người tôi một cái rồi không nói một lời mà rời đi.
Cái đầu nhỏ của Tư Diễn tựa trên vai của anh ấy, đang nghịch ngợm lè lưỡi, làm mặt quỷ với tôi.Tôi bước nhanh theo, cho tới bánh xe cao chọc trời, chúng tôi đưa vé vào, kéo xuống một ngách nhỏ.Không bao lâu, ba người chúng tôi cùng lên.
Chỗ ngồi chơi trò chơi này là mới tân kiến cho nên các thiết bị đều rất mới.
Đặc biệt là chỗ ngồi bánh xe cao chọc trời này ở Tây Thành là cao nhất và lớn nhất.Ngồi một vòng xuống là cả tiếng đồng hồ.
Lúc chạng vạng người tới rất nhiều, bởi vì có thể nhìn thấy nắng chiều đẹp nhất cùng với hoàng hôn đỏ rực cả nửa bầu trời.Tư Diễn: “Vòng đu quay thật cao, đi lên phải vài chục mét đi? nếu như là buổi tối con có thể bay ra ngoài cửa sổ để đón gió nữa!”Đây có lẽ là đứa nhỏ ít sợ độ cao nhất từ trước tới nay, nó bay lơ lửng ở độ cao vài trăm mét thì sao có thể sợ độ cao vài chục mét?Tôi: “Tiểu Tư Diễn, con ngồi trên bánh xe khổng lồ chẳng lẽ chỉ để bay ra cửa sổ đón gió thôi sao?”Tư Diễn: “Không phải nha, con muốn ước một điều ước nguyện khi đang ở trên không.
Ma ma với ba ba ngồi xuống đi, ngồi chắc!”Nó vừa nói vừa cười hi hi ngồi sang bên khác.
Chỉ nghe tiếng đu quay bắt đầu, nếu như không có quạt gió ở phía trên thì với tốc độ chậm như thế này tôi còn nghĩ nó chưa khởi động.Tư Diễn: “Ma ma, người với ba ba ngồi gần một chút.”Tiểu gia hỏa vừa nói vừa nâng tay đẩy tôi, nhưng tôi hiện tại chưa quen với việc chủ động gần Dị Tư Ẩn.
Loại cảm giác này rất kỳ quái cũng rất ngại ngùng.
Tôi nghĩ, anh ấy có lẽ cũng không hài lòng đi?Chính tại lúc này, cánh tay mạnh mẽ có lực đưa tới đem cả người tôi ôm vào trong lòng.
Hương vị thanh mát quen thuộc bay vào mũi.
Trái tim tôi đập mạnh, không quen với động tác đột ngột mơ hồ của anh ấy.
Tai tôi đỏ lên.Tư Diễn: “Hi hi.”Tư Diễn cười tươi như hoa, lúc phát hiện tôi nhìn nó thì nó quay đi nghiêng đầu nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.Tư Diễn: “Ma ma, ngôi nhà ngày càng nhỏ lại, xe cũng vậy, khi lên tới trên cùng thì chỉ còn là một dấu chấm.
Khi con bay ở không trung, ngôi nhà nhìn giống như con kiến, con thích bay đến phía trên đồng ruộng và đồng hoa cải, một khối một khối ánh vàng rực rỡ, rất đẹp.Nó vừa nói vừa vỗ tay, chân cũng theo đó mà nhảy lên.
tôi nhìn nó vui vẻ như vậy, sự không thích ứng khi bị Dị Tư Ẩn ôm cũng theo đó mà tiêu tán.Thế nhưng tôi vừa khôi phục thần sắc, bên vành tai đột nhiên nóng lên.
Mắt tôi mở lớn, hai tay lập tức nâng lên đẩy Dị Tư Ẩn.Ở trước mặt Tư Diễn, anh ấy… hôn tôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...