Trận bóng rổ sau mười năm xa cách (3)
Quả là hạt gạo nuôi cả trăm họ.
Sau khi trở về tắm rửa xong xuôi, hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.
Thiệu Ly cả người bị lột trần trụi, ngửa mặt nằm trên giường, còn thằng em của Lý Hữu đã thức tỉnh, đang không ngừng đụng chạm vào lối vào bên dưới của cậu, Thiệu Ly rõ ràng cảm giác được mặt trên của thứ đó có một ít chất lỏng ẩm ướt, đụng vào hạ thể của cậu có chút dính dính.
Cậu bị kích thích đến nổi đong đưa thắt lưng và mông.
Lý Hữu chống cánh tay xuống giường, nằm sấp ở phía trên cậu, nói: “Đừng nhúc nhích.”
Thiệu Ly đáng thương bày ra vẻ mặt “làm thế nào có thể bất động”.
Đã là đàn ông thì không thể nào lúc này lại không động.
Hung khí của Lý Hữu đặt ở giữa mông, cố ý làm như vô tình đụng chạm cậu, hơi hơi đâm vào. Sau đó hắn vỗ mông Thiệu Ly, nói: “Cẩn thận thắt lưng.”
Thiệu Ly gấp gáp nói: “Biết rồi.”
Hạ thể của hai người lúc này đều đã thức tỉnh trong trạng thái sung sức nhất, Thiệu Ly không nhìn tới, nhưng vẫn có thể cảm giác được, đồ chơi của Lý Hữu đang từ từ trờ nên thô to, cậu lại muốn bỏ hai chân xuống, cậu cảm thấy hơi mệt rồi. Gần đây có vẻ cậu rất dễ dàng cảm thấy mệt mỏi.
Lý Hữu tách đùi cậu ra hai bên, đè xuống, làm cho cậu không đến mức phí nhiều sức lực lắm, sau đó dùng “súng đang lên nòng” không ngừng đâm nhẹ vào cửa vào đang không ngừng co rút kia.
Chỉ chầm chậm từng chút, từng chút rất có quy luật, làm cho người ta thật hưng phấn.
Thiệu Ly bị chọt đến đầu óc mơ hồ, không biết mình đang ở nơi nào, chỉ cảm nơi đang bị phân thân nóng bỏng kia đụng chạm, phía dưới dần nóng lên, trên người đều là mồ hôi, thắt lưng cũng tê dại, nhưng chỉ có thể nhịn không được mà muốn cử động.
Hai người cứ đụng chạm như vậy, ma sát qua lại đến nổi phía dưới vừa nóng lại vừa ngứa.
Sau đó, Lý Hữu cúi đầu ngậm đầu ngực cậu, như có như không vừa cắn vừa liếm. Toàn bộ sự chú ý của hắn gần như đặt vào nơi này, lại chậm chạp không chịu tiến vào.
Lúc đó, Thiệu Ly mơ hồ nghĩ: Phắc, nếu anh không muốn tiến vào thì cứ dứt khoát quên đi.
Cậu nghĩ hay là tự mình ra tay cơm no áo ấm, nhưng hình như Lý Hữu lại không tính toán như vậy.
Lý Hữu giữ chặt cậu, nói: “Từ từ sẽ đến, không vội.”
Từ từ sẽ đến không vội?
Câu nói này quả thực làm cho Thiệu Ly nửa cười nửa mếu, cậu thật sự không nghĩ tới sẽ có một ngày ở trên giường của Lý Hữu nghe được sáu chữ “Từ từ sẽ đến không vội” này.
Cậu thậm chí còn cúi đầu nhìn nửa người dưới của mình, có lẽ là hoài nghi bây giờ mình đang có con nên Lý đại thiếu không có hứng thú .
Kết quả chỉ liếc mắt một cái đã thấy hung khí của Lý Hữu, một gậy hướng thẳng trời xanh, bành trướng từ màu mận chín chuyển dần sang màu đen, bộ lông rậm rạp, đen bóng, phía dưới là hai cái túi no đủ, gần như là thấy rõ từng sợi gân xanh chạm trổ trên đó. Hắn hiển nhiên đã nhịn thật lâu, bày ra tư thế vận sức chờ phát động.
Thấy Thiệu Ly nhìn mình, Lý Hữu lại ác liệt mà lấy đồ chơi đâm đâm, chọt chọt vào cúc huyệt của cậu, khiêu khích hỏi: “Muốn à?”
Nội tâm Thiệu Ly không ngừng mắng phắc.
Cậu gấp gáp nói: “Mau vào đi, còn chờ cái gì nữa.”
Lý Hữu sảng khoái đáp ứng: “Được, anh cho em.”
Sau đó, hắn thực giữ lời hứa, đem chính mình “dâng” cho Thiệu Ly.
Cổng vào uớt át hồng hồng, bởi vì bị phân thân tiến vào bị mở ra, toàn bộ những nếp uốn nho nhỏ căng ra, cả quá trình thoạt nhìn đều có chút “kinh tâm động phách”, nhưng thực tế lại mang lại cảm giác rất tốt.
Có lẽ là màn tiền diễn đã làm đủ “hạ lưu”, đủ lâu dài, tuy rằng có chút đau nhưng vẫn có thể bỏ qua, ngược lại phân thân của Lý Hữu lại đâm sâu vào tận tuyến tiền liệt của cậu khiến Thiệu Ly nhịn không được rên rỉ thành tiếng.
Lý Hữu bắt đầu ra vào bên trong cậu, trong nháy mắt lại rút ra mang theo cả chất nhầy dinh dính, khi tiến vào lại có thể khiến Thiệu Ly cảm giác được cả phần gốc rễ kia nằm ở bên trong mình, chưa kể cả độ cứng, chiều dài cùng độ thô và thậm chí là phần đầu nấm mập mạp.
Thiệu Ly cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, tay chân cậu như tê dại, cả người không còn sức lực.
Cậu rên rỉ thành tiếng: “Thực thoải mái.”
Lý Hữu hôn nhẹ miệng cậu, nói: “Sẽ làm cho em càng thoải mái.”
Sau đó, hắn sờ vào thắt lưng Thiệu Ly, rồi chậm rãi sờ lên mông cậu, hắn sờ rất chậm nhưng cũng rất ***. Thủ đoạn tán tỉnh lần này, lập tức làm cho Thiệu Ly đỏ mặt .
Lý Hữu thấy thế liền thì thầm vào lỗ tai cậu: “Lại thẹn thùng .”
Câu này làm cho Thiệu Ly nhớ tới lần đầu tiên của bọn họ. Buổi tối hôm đó, Lý Hữu cũng hỏi cậu một câu như vậy nhưng khi đó bọn họ không thể nào nghĩ đến hôm nay lại có thể ở cạnh bên nhau một lần nữa.
Thiệu Ly hầm hừ nói: “Nhiều lời thừa thãi.”
Lý Hữu cười cười, không nói nữa, bắt đầu có quy luật mà ra vào, một nặng một nhẹ, một sâu một nông, cái loại vận động có quy luật này rất nhanh khiến cho Thiệu Ly chịu không được rên rỉ.
Cậu ôm cổ Lý Hữu, hôn lên cằm, lên miệng của hắn, Lý Hữu cũng hôn lại cậu, rồi lại rải từng nụ hôn khắp cổ, xương quai xanh của cậu, cuối cùng lại ngậm đầu ngực của Thiệu Ly.
Sau đó Lý Hữu giữ nguyên tư thế kết hợp rồi xoay cậu nghiêng qua một bên.
Lần này, hắn từ đầu tới cuối đều đi vào không sâu như những lần trước, hắn vẫn có chút cố kỵ, cũng chính vì thế lại vừa đúng lúc ma sát vào tuyến tiền liệt của Thiệu Ly.
Đúng là thật rất thoải mái, Thiệu Ly nhịn không được rên rỉ lớn tiếng.
Cậu vùi đầu vào trong chăn, thở dồn dập, gấp rút, lối vào vừa nóng vừa ngứa. Lúc Lý Hữu tiến vào rồi lại rút ra đã kích thích thân thể cậu, cái loại ma sát này làm cho cậu thoải mái đến nhịn không được muốn la thất thanh.
Sau đó, cậu càng cong mông lên, hy vọng Lý Hữu đi vào càng sâu một chút.
Lý Hữu cẩn thận nâng mông cậu lên, vuốt bụng cậu.
Hắn nói: “Ly Ly, chúng ta lại có con, anh rất vui.”
Thiệu Ly cũng cao hứng, hung khí của Lý Hữu ở trong thân thể cậu có quy luật ra vào, kích thích thịt non mềm bên trong vách tường, đem đến cho cậu những trải nghiệm cậu chưa từng cảm nhận qua, khoái cảm và cao trào.
Cậu thậm chí có thể cảm nhận bộ phận đang xung huyết bành trướng che kín gân xanh kia.
Thời điểm đạt được cao trào, Thiệu Ly cả người run rẩy, yếu ớt nằm xoài ở trên giường, huyệt khẩu co rút lại dùng sức đè ép lên phân thân của Lý Hữu, gần như là đồng thời, Lý Hữu định rút ra.
Kết quả Thiệu Ly lại ôm lấy hắn, nói: “Không có việc gì cứ bắn ở bên trong.”
Cái loại ngữ khí kết hợp với vẻ mặt đáng thương này, lập tức khiến cho Lý Hữu cầm giữ không được mà bắn tinh.
Tinh dịch dinh dính nóng bỏng phun lên bên trong vách tường non mềm làm da đầu Thiệu Ly run lên, cậu rên một hơi thật dài, giọng nam mơ hồ giữa thiếu niên và thanh niên này thật gợi cảm, làm cho ánh mắt Lý Hữu đều sáng rực.
Lý Hữu nhẹ nhàng ôm lấy cậu lật lại, vuốt hết mồ hôi trên thân thể cậu rồi lại hạ một nụ hôn lên miệng cậu, ngón tay với vào trong thân thể cậu lấy hết dịch thể đã bắn ra ở bên trong, tay kia thì nhẹ nhàng trấn an sờ bụng cậu.
Thiệu Ly nhắm mắt lại, sờ râu mọc trên cằm hắn, rất không sợ chết cười nhạo hắn: “Đánh một trận bóng chắc rất mệt mỏi nhỉ?”
Lý Hữu bị lời nói này chọc giận đến mức muốn cắn vào lổ tai cậu, nói: “Anh làm vậy là vì ai?”
Thiệu Ly cười xong rất nhanh trí chỉ vào bụng mình, ý tứ chính là: vì cái này nha.
Từ trước đến nay cá tính của cậu chính là như vậy, đã không tiếp nhận thì thôi còn nếu đã chấp nhận rồi sẽ không còn ngại ngùng. Sau đó cậu cười thật sáng lạn nhìn Lý Hữu, nói: “Trên người đều là mồ hôi, đi tắm thôi.”
Lý Hữu hôn nhẹ lên miệng cậu, nói: “Được, chúng ta đi tắm rửa.”
Thế là, hắn bế Thiệu Ly đến phòng tắm. Cả quá trình, hắn đều chăm chú giúp Thiệu Ly “rửa sạch” từ trong ra ngoài một lần, nhưng mà cũng coi như có chừng mực, không dám tiếp tục “xâm nhập sâu” .
Cuối cùng, Thiệu Ly sạch sẽ nằm ở trong chăn đơn, dang tay dang chân nằm trên giường, cảm thán: “Hey, sống là phải như vậy chứ, thật là thoải mái.”
Lý Hữu nhìn cậu cười.
~~~ Y như là coi gà vàng ế ~~~
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...