Cường Mãi Cường Mại

Trận bóng rổ sau mười năm xa cách (2)

Hắn dĩ nhiên không có khả năng đồng ý với Thiệu Ly.

Chuyện này không cần phải thương lượng.

Hắn thậm chí còn nghĩ thật may mắn vì mình đã đi cùng, nếu không lấy cá tính dễ kích động của Thiệu Ly thì hôm nay không biết còn xảy ra chuyện gì.

Lúc này Trần Kỳ mới nói: “Thiệu Ly cậu đừng để ý đến hắn.” “Hắn” ở đây chỉ Triệu Vĩ.” Ba người to con của đội bọn họ đều là dân chuyên nghiệp, các cậu khẳng định không phải là đối thủ của bọn họ.”

Không nói thì thôi, Thiệu Ly nghe xong quay qua nhìn Lý Hữu, nói: “Anh nghe không? Đều là dân chuyên nghiệp, đội của ta này làm sao đấu lại họ.”

Chẳng lẽ chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua?

Bọn họ có thể thua, nhưng thanh danh của Thất Trung không thể thua.

Câu trả lời của Lý Hữu cũng rất đơn giản, hắn lấy di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho bọn Trầm Quân, gọi mấy anh em nhanh chóng lại đây, nói có việc gấp cần phải giúp vội.

Hắn luôn là người sáng suốt, nói về hình thể so với đội đối phương cao gần hai mét thì hắn thấp hơn tầm bảy, tám phân. Huống chi bóng rổ là môn vận động tập thể chơi theo một chiến lược chung, hắn còn chưa có kiêu ngạo, tự kỷ đến mức nghĩ chỉ cần một mình hắn có thể ngang sức với cả đội bóng, có sức xoay chuyển tình thế quật khởi mọi thứ.

Lúc này, đội Thập Thất lại biểu hiện cực kỳ fairplay đòi “nghỉ giữa hiệp” chờ bọn họ gọi “quân tiếp viện”.

Cuối cùng, cả bọn Trầm Quân, Tống Thanh, Tiếu Tô Húc chỉ dùng chưa đến nửa giờ, trước sau từng người từng người một đều chạy tới, chưa kể còn dẫn theo bạn bè của Lý Hữu ở thành phố H.

Lần này quả thật là náo nhiệt .

Lý Hữu nhìn thấy Đỗ Tuyên đứng sau Đằng Lý Tuệ cùng với Tần Lãng thì đi tới, nhìn bọn họ gật đầu xem như chào hỏi, nói: “Sao lại đi cùng với bọn Trầm Quân, không bận à?”

Đỗ Tuyên đáp: “Ừ. Tử Mặc với Tiểu Trữ rủ Vinh Tử đi chơi rồi, tôi với A Lãng và A Đằng cũng không có việc gì, lại vừa vặn đang cùng bọn họ uống rượu nên cứ thế mà tới đây góp vui.”

Việc này Lý Hữu cũng có biết, vốn là hắn cũng định hôm nay qua tụ tập một phen có điều phải đi theo coi chừng Thiệu Ly nên mới không đi.

Hửm, mấy người bạn này của Lý Hữu, Thiệu Ly đều đã gặp qua. Mà bọn Trầm Quân hiển nhiên cũng “nhớ rõ” cậu, nhanh chóng đi qua, cười đen tối rồi nhìn Lý Hữu nói: “Tôi nói chứ A Hữu, tôi đang thắc mắc chuyện gì mới có thể khiến cậu để bụng như vậy, nguyên lai là chuyện này.” Sau đó, còn cùng vài người lại bắt tay Thiệu Ly, nói: “Chúc mừng.”


Thiệu Ly bắt tay với họ xong quay đầu nhìn Lý Hữu.

Lý Hữu nhẹ nhàng nói: “Không có việc gì đâu, bọn họ tới hỗ trợ thôi. Đó là Đỗ Tuyên với A lãng và A Đằng, là bạn của anh ở thành phố H.”

Thiệu Ly lại cùng bọn Tần Lãng chào hỏi.

Sau đó, cả bọn chọn ra năm người xuống chơi. Lưu Bằng Phi với Ngô Kế Tông rời sân thi đấu, bắt đầu đánh hiệp thứ ba.

Hiệp thứ ba vừa bắt đầu, do đội Thất Trung thay người toàn bộ, thế cục bắt đầu thay đổi.

Ra sân thi đầu gồm có Tần Lãng, Đằng Lý Tuệ, Trầm Quân, Tô Húc và Lý Hữu.

Cả đám đều lột hết mấy cái áo ngoài chỉ chừa lại áo sơmi, xắn tay áo bắt đầu biểu diễn tài nghệ. Lúc này, ba người là dân chuyên nghiệp theo lời của Trần Kỳ nhanh chóng trở nên bình thường.

Vóc dáng bọn Tần Lãng rất cao, cơ bắp cũng đạt chuẩn, bình thường lại cùng chơi đùa, cùng quậy phá cho nên rất ăn ý, đội bóng bình thường khó có thể so sánh.

Sự phối hợp của cả đội có thể bù lại chênh lệch về chiều cao, hơn nữa phong cách chơi của đội hình hoa lệ này hoàn toàn khác hẳn với phong cách của đội bóng trong nước, lập tức gây rối loạn trận tuyến của đối thủ, cũng khiến trận đấu ngày càng gây cấn, hấp dẫn.

Lý Hữu từ biên ngoài ném vào một trái bóng san bằng tỉ số hai đội.

Thiệu Ly hưng phấn đến lập tức đứng luôn trên ghế, hướng về phía sân bóng la lớn: “Đẹp lắm! Cho thêm một trái nữa vào rổ đi Lý Hữu! thể diện của đội Thất Trung phải dựa vào các anh đó.”

Cậu dường như phấn khích quá độ đứng như thế làm cho tim người khác cũng đập mạnh vì sợ.

Mà tim Lý Hữu cũng như muốn rớt ra ngoài, hắn quay đầu lại ra một thủ thế với Thiệu Ly, ý tứ rõ ràng là Thiệu Ly hãy an phận chút đi.

Một màn này thật là buồn cười, bọn Lưu Bằng Phi ngồi trên băng ghế nhìn thấy thì ngẩn người sau đó không hẹn mà cùng ôm bụng cười ngặt ngẽo.

Một đám hét lên: “Tôi nói cậu an phận đi Ly Ly. Đừng lên tiếng nữa.” “Được rồi Ly Ly, ngồi đàng hoàng đi, còn ngại đội Thất Trung của chúng ta chưa đủ dọa người à.” “Đúng vậy, cậu định làm chúng tôi mất hết mặt mũi à?”

Đỗ Tuyên cũng nở nụ cười, nói: “Xem ra chuyến đi này không uổng phí.”


Thiệu Ly có chút ngượng, tuy nhiên đam mê đã chiến thắng tất cả, cậu cũng sẽ không cùng Lý Hữu so đo mấy việc không đáng kể này, vẫn tiếp tục vui tươi hớn hở ở bên cạnh vừa vỗ tay vừa thét lớn: “Đẹp lắm, cố lên, ghi thêm một trái nữa đi!” dường như đã trở lại như hồi cậu còn mười bảy, mười tám tuổi, lúc cậu còn đang ướt đẫm mồ hôi, dốc hết nhiệt tình trên sân bóng.

Bên cạnh Trần Kỳ nhìn trận đấu càng ngày càng gay cấn, cười nói: “Hồi ấy, mỗi khi trận đấu có mặt cậu tham gia, cũng giống như bây giờ, không khí đều đặc biệt sôi nổi.”

Thiệu Ly cười, nói: “Ha ha nhưng mà hiện tại thì chịu rồi, tớ đấu không lại họ.”

Trần Kỳ nháy mắt với cậu mấy cái rồi cười, đúng là người thích nghịch ngợm.

Cô nói: “Đó là do Triệu Vỹ ăn gian, mời dân chuyên nghiệp đến nên không thể nói là trường chúng ta thua.”

Thiệu Ly cười ha hả, nói: “Mấy câu này, cậu đừng nên nói trước mặt thằng nhóc Triệu Vỹ kia.”

Trần Kỳ bị cậu cười có chút ngượng ngùng, nói: “Cậu đừng chọc tôi nữa.”

Lưu Bằng Phi ở bên cạnh thấy thì chậc lưỡi, cũng chen miệng góp vui: “Ly Ly, cậu không nhìn lại bản thân mình mà nói người khác.”

Thiệu Ly tức giận nhưng vẫn cười, thụi hắn một cú, nói: “Đi chết đi.”

Trần Kỳ càng thêm ngượng ngùng .

Cô ngại làm Thiệu Ly cũng lúng túng. Trước kia, cô gái duy nhất cậu thật lòng để ý cũng chỉ có Thiệu Phỉ, lúc này ngồi cạnh cô gái khác hơn nữa cậu còn biết rõ năm đó cô ấy còn để ý đến cậu nên cậu có chút khó xử.

Kỳ thật thầm mến hay không thầm mến, yêu hay không yêu thì cũng là những người đã ba mươi tuổi, đều có gia đình, con nhỏ. Lúc này gặp lại, kinh hỉ chắc sẽ có, nhưng mà sau đó vẫn ý thức được một điều: Đã qua rất nhiều năm, ai cũng đã gặp rất nhiều chuyện, rất nhiều người, rất nhiều cảm giác, vật đổi sao dời, tất cả không giống như trước kia.

Bây giờ, họ đã không còn trẻ, không thể trở về thời còn thiếu niên lúc đang thầm mến bạn cùng lớp. Mỗi người đều đã tìm được cho mình người sẽ bầu bạn đến cuối đời, nhưng ký ức về những năm tháng tuổi trẻ đó sẽ còn lưu lại mãi trong trí nhớ, cũng giống tờ giấy viết thư năm đó được niêm phong cất vào kho, ngẫu nhiên mở ra xem lại, cũng có chút hoài niệm.

Thanh xuân rất tươi đẹp nhưng hạnh phúc hiện tại đương nhiên cũng không kém.

Trở lại sân bóng bên kia, mấy người phối hợp rất ăn ý, chỉ còn hai phút cuối của trận đấu, một đám người ngồi trên khán đài rốt cục đều nhịn không được, đều hò hét cổ vũ: “Lợi hại lắm Trầm Quân!” “Đẹp lắm Tô Húc, càng chơi càng hay!” “Làm tốt lắm Tần Lãng!” “Thất Trung tất thắng!” “Lý Hữu lại thêm một trái nữa đi!” “Cố lên cố lên!”

Cả sân bóng nhất thời như muốn bùng nổ.


Trần Kỳ cười nói: “Rùa, sao cậu còn hưng phấn hơn mấy thiếu nữ đến cổ vũ trận bóng năm đó nữa thế.”

Lưu Bằng Phi bị”Cười nhạo”, nhe răng nói: “Tinh Tinh mau tới đây đem hoa khôi của cậu dắt về này!”

Dương Hâm nói: “Ái dà người anh em, cậu đừng nói lung tung, tôi là người đã có vợ con đề huề rồi nhá.”

Ngô Kế Tông nói: “Uầy, cậu chỉ đến đó là cùng! Bình thường chắc là mỗi ngày đều phải bưng nước rửa chân đến trước mặt vợ con hầu hạ phải không?”

Dương Hâm nói: “Cậu nghĩ anh đây sẽ làm mấy việc này à? Mơ đi!”

Lưu Bằng Phi cười: “Cậu cứ chém gió đi.” Lại nhìn Trần Kỳ nói: “Đừng tin cậu ta, lần trước ở nhà của tôi xem một trận bóng thì bất ngờ điện thoại gọi đến mắng cậu ta y như là mắng con. Với khí thế hung mãnh đó là nước rửa chân là cái gì?”

Ngô Kế Tông nói: “Nước rửa chân không tính là cái gì? Vậy cái gì mới gọi là cái gì?”

Câu nói này nghe thật là lòng vòng.

Lưu Bằng Phi đứng thẳng lưng, cười đến thực thấp hèn, thực *** đãng, nói: “Cậu nói cái gì vậy? Không phải nước rửa chân thì còn có thể là cái gì?”

Trần Trạch luôn luôn sáng suốt, nói: “Có thể nào là nước tắm không?”

Câu này đỡ được thật là khéo, Lưu Bằng Phi vỗ đùi cười ha ha, nhìn Trần Trạch dựng thẳng ngón tay cái, nói: “A Trạch, cậu thật tài tình.”

Đúng thật là cả đám người đầu óc đầy tư tưởng xấu xa, cả lũ đểu cáng suốt ngày chỉ biết nói chuyện bậy bạ là giỏi, ngay cả Đỗ Tuyên với Tống Thanh đứng bên cạnh nghe xong cũng nhịn không được phải cười.

Thiệu Ly còn không quên thêm mắm thêm muối, nhìn Trần Kỳ nói: “Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng chính là rùa đã nói như vậy.”

Trần Kỳ nhìn Dương Hâm, muốn cười nhưng lại thôi.

Dương Hâm bị trêu ghẹo đến đỏ cả mặt.

Hắn cảm thấy về sau chọn bạn phải lựa thật kỹ từ trong ra ngoài.

Hai mươi phút sau, trận đấu cuối cùng cùng kết thúc.

Không nằm ngoài dự đoán, trận này cũng giống trận đấu rất nhiều năm về trước, lấy chiến thắng của đội Thất Trung phác họa một dấu chấm tròn viên mãn, một đám người còn cùng nhau tìm nơi ăn cơm, nói nói cười cười trao đổi phương thức liên hệ.

Trên sân bóng họ là đối thủ, nhưng sau sân bóng bọn họ vẫn có thể là bằng hữu, bằng hữu là thứ nhất, đấu bóng mới là thứ hai, cả bọn họ đều phân biệt hết sức rõ ràng.


Buổi tối trên đường về nhà, lúc ngồi trên xe, Thiệu Ly nói: “Rất có năng lực nha, kỹ thuật cũng toàn diện nữa.”

Lý Hữu nói: “Hâm mộ không?”

Thiệu Ly nói: “Dựa vào chút tài lẻ kia chắc đã lừa gạt không ít nữ sinh đúng không?”

Ý cậu đang nói về phút cuối lúc Lý Hữu ném quả bóng xa ăn ba điểm, bóng ném ra rất gọn gàng, chuẩn xác, ngay cả cậu tự nhận là có kỹ thuật cao cũng chưa chắc kiểm soát tốt phương hướng để ném vào, nhưng Lý Hữu dường như ngay tại phút đó có một dự cảm là sẽ ghi điểm.

Hiển nhiên là kỹ thuật không tồi.

Thiệu Ly còn nói: “Vậy lúc họp lớp, anh có ôn chuyện với bạn học nữ không, hửm?”

Lý Hữu cầm tay cậu, nói: “Nói bậy.”

Thiệu Ly cười hắc hắc: “Thật hay giả đây?”

Lý Hữu nói: “Là ai cả ngày vui vẻ bên bạn học nữ hả?”

Thiệu Ly nói: “Chà chà ghen à?” Tay cậu nhéo nhéo mũi của Lý Hữu, nói: “Anh thật là khờ.”

Lý Hữu liền thuận thế nắm tay cậu, cầm chặt trong lòng bàn tay, nói: “Em xem hôm nay anh đã giành lại thể diện cho em, em lấy cái gì cám ơn anh đây?”

Thiệu Ly nói: “Anh nói em nên lấy cái gì cảm ơn?”

Lý Hữu nói: “Em biết mà.”

Thiệu Ly nói: “Em cũng không phải là con giun trong bụng anh.”

Lý Hữu nhanh chóng thay đổi góc độ, tiến đến gần tai cậu, thấp giọng nói: “Buổi tối để anh khám phá bên trong bụng em có gì vậy.”

Câu nói này thật là *** đãng.

Thiệu Ly nhanh chóng nghĩ đến hàng xóm bên cạnh đêm nay sẽ nghĩ gì, biết đến khi nào cậu mới có thể luyện trình độ “không biết xấu hổ” như vậy.

~~~ Chương sau rất kếch thếch nha, phải nói là H hộc máu nhất trong tất cả các chap H của truyện~~~

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui