Thiệu Ly đương nhiên không có khả năng ngoan ngoãn nghe lời hắn mà còn cười pha trò, nói: “Tại sao? Em cũng chỉ đi xem thôi, có thể xảy ra chuyện gì? Đừng quá lo lắng.”
Cậu lúc này vẫn còn nguyện ý thương lượng với hắn cùng nhau, ý là hắn không thể quá phận, nếu không, một khi đụng đến điểm mấu chốt của cậu, phỏng chừng lại phải cãi nhau.
Lý Hữu xoa mi tâm, nói: “Ngoan ngoãn cho anh, không có trận bóng nào hết.”
Thiệu Ly: “Việc này liên quan đến mặt mũi, không thể không đi.”
Lý Hữu: “Cái gì.”
Thiệu Ly nói: “Trường học của em lúc đó có rất nhiều mỹ nữ, đám khỉ gió đầu óc ngu si tứ chi phát triển của trường Thập Thất kia, mặc kệ nắng hay mưa, ngày nào cũng cắm cọc trước cửa trường em. Ha ha, mà thằng nhóc Triệu Vĩ kia ai không chọc lại cố tình muốn đeo bám hoa khôi trường em – mối tình đầu của Dương Tiêu Hâm. Kết quả là xảy ra xung đột, tụi em đã đánh nhau cùng cái đám đó.”
Lý Hữu hừ một tiếng, nghĩ thầm thì ra là vì phụ nữ.
Hắn khó chịu hỏi: “Các em khi đó bao nhiêu tuổi?”
Thiệu Ly nói: “Cũng không lớn, hình như là lớp 11. Lúc đó, cả đám đều chỉ muốn chứng tỏ bản thân thôi.”
Lý Hữu nói: “Kết quả ra sao?”
Thiệu Ly nói: “Tụi em bị trường học cảnh cáo.” Cậu nói đến đây, vẻ mặt không cam lòng mà uống ừng ực ly sữa trong tay rồi nói: “Anh nói xem còn gì là công bằng chứ. Bạn học nữ của mình bị một đám khốn kiếp đùa giỡn, lại không cho tụi em trả thù à? Đờ mờ!”
Lý Hữu nghe xong không thế nào cao hứng nổi mà nói: “Không cho nói chuyện thô tục.”
Thiệu Ly nhìn vào màn hình TV bên kia xoay người khinh bỉ, cậu lúc này cảm thấy hắn ta giống ba của mình hơn là tình nhân.
Sau đó, đột nhiên cậu nhớ tới cái gì đó, có chút đắc ý, chút hưng phấn, tràn trề hăng hái nói: “Có điều tụi nó cũng nhận được cảnh cáo, tụi em cuối cùng cũng diệt gọn đám đó khiến cho đám con cháu đó mặt mũi xám xịt. Đoán xem tụi em hơn tụi nó bao nhiêu điểm?”
Lý Hữu cũng không phải nguyện ý tham gia cái đề tài ấu trĩ này, thuận miệng nói: “Ba mươi.”
Thiệu Ly: “Thiếu.”
Lý Hữu: “Năm mươi.”
Thiệu Ly: “Nhiều hơn nữa.”
Cậu rõ ràng không kiềm chế được sự hưng phấn, thấy Lý Hữu dùng ánh mắt hỏi mình, kiêu ngạo nói: “Chín mươi tám! Kém hai điểm nữa là tròn một trăm. Rất có năng lực phải không?”
Khóe miệng cậu cong lên tự đắc khiến Lý Hữu đang vuốt bụng cậu chẳng biết nói gì.
Chỉ vì chuyện này mà cao hứng như vậy à?
Hắn thở dài trong lòng.
Lúc ấy, Thiệu Ly cảm thấy mũi có chút ngứa, cũng rất vô tâm, mắt không cảnh giác, thuận tiện cọ trên đùi hắn hai ba cái, lại chà chà vài cái nữa, mặt mày hớn hở nói: “Ây da, cười đến mũi cũng ngứa .”
Lý Hữu bị cậu cọ xát hai ba cái như vậy, thân thể lập tức cương cứng.
Hắn dĩ nhiên là có dục vọng với Thiệu Ly, hắn còn chưa tới mức có thể là quân tử, làm được như “tình yêu Plato” – vượt qua thể xác chỉ cần tâm hồn.
Từ lúc nhận được chẩn đoán của bệnh viện tới giờ, bọn họ đã một tuần không “vận động”. Hiện tại, Thiệu Ly còn gối đầu trên đùi hắn, dụ dỗ hắn, lấy mặt ma sát đùi hắn, Lý Hữu liền chịu không nổi.
Thiệu Ly còn nói: “Ha ha, còn có chuyện càng buồn cười hơn nữa, anh đoán xem hiện tại hoa khôi của trường em đang theo ai rồi?”
Lý Hữu vừa thấy vẻ mặt gian xảo kia của cậu đã đoán được tám chín phần, tuy nhiên tinh lực của hắn rõ ràng không đặt ở đề tài này.
Thiệu Ly tự biên tự diễn tiếp tục cười, nói: “Gả cho thằng khỉ Triệu Vĩ của Thập Thất, năm đó chính là hắn đi cầm đầu quấy rầy Trần Kỳ, anh xem không phải duyên phận thì là cái gì?” Trần Kỳ chính là hoa khôi của trường cậu.
Lý Hữu đáp bừa: “Ừ.” Cái thứ giữa quần của hắn càng ngày càng căng chặt.
Hắn vội nói: “Ly Ly, đứng lên đi.”
Thiệu Ly: “Hả?”
Lý Hữu nặng nề hít vào một hơi, nói: “Anh đi lấy cái chăn.”
Thiệu Ly: “Cho em hả? Em không lạnh mà.”
Đúng là thiên đường muôn lối thì không vào, địa ngục không cửa lại xông vào.
Lý Hữu không nói gì, quyết đoán nắm tay cậu đặt lên cái nơi đã có phản ứng kia, hỏi: “Hiểu chưa?”
Lúc này, dĩ nhiên Thiệu Ly cảm giác được, hơi nghệch mặt ra. Cậu đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến độ lại hỏi “Có chuyện gì xảy ra”, chỉ có mấy thằng thiếu iốt mới không hiểu.
Có chuyện gì xảy ra?
Còn có thể là chuyện gì nữa?
Phản ứng sinh lý chứ còn gì.
Sau đó, cậu lập tức nhảy dựng lên, cái loại tốc độ này làm cho Lý Hữu muốn rớt tim.
Sau đó cậu cười đểu, huých huých cánh tay hắn hỏi: “Khó chịu à?”
Lý Hữu nhìn hắn, ánh mắt rõ ràng sắp bốc lửa.
Hắn nói: “Em không chọc anh, anh cũng sẽ không quá khó chịu.”
Thanh âm coi như bình tĩnh, tuy nhiên vẫn nhìn ra được hắn đang đè nén.
Thiệu Ly cười hề hề, cố ý gây sự nói: “Không phải là nghe xong chuyện xưa của em thì thành như vậy chứ?”
Lý Hữu hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu.
Thiệu Ly tiếp tục cười khúc khích, mãi đến lúc này, cậu mới cảm thấy sung sướng như vậy, mặc dù bây giờ có hơi muộn nhưng nhìn Lý Hữu lúng túng là cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...