Thiệu Ly trét một hạt cơm lên mặt hắn, nói: “Được rồi, anh nói mau.”
Lý Hữu nhìn cậu, tự tay lau hạt cơm trên mặt, không hề tức giận.
Hắn hỏi cậu: “Em không hy vọng anh đối xử với em tốt một chút à?”
“Vì cái gì?” Cậu hỏi mà không chút để ý, vô tâm vô phế, ngốc tới cực điểm, chưa kể còn nhai một miếng dưa leo phát ta âm thanh giòn tan.
Lý Hữu nhìn cậu, hít vào một hơi, lại thở hắt ra, trong tiếng nhai nuốt giòn giã của cậu, thực bình tĩnh nói: “Bởi vì em đang mang thai .”
Câu nói cực kỳ đơn giản, không hề thừa từ, thật đúng là không làm người ta sợ đến chết thì không thôi dù chuyện này đúng là như vậy. Chỉ có điều trên đời này rất nhiều sự thật đều là không thể nói với người khác, nếu không sẽ hỏng việc, giống như năm đó Nicolaus Copernicus ngu ngốc nói với người khác: “Trái Đất quay quanh Mặt Trời”, kết quả không phải là bị một đám càng ngu ngốc hơn thiêu chết sao?
Lại giống khi tất cả mọi người nói Trái Đất là hình vuông, vậy mà một người lại nói đó là hình cầu không phải gọi là làm chuyện ngu ngốc thì gọi là cái gì?
Lúc này, Lý Hữu lại phạm vào bản chất “sai lầm” như vậy. Rất nhiều lúc, sự thật là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là người nghe khó chịu hay là vui vẻ thôi.
Thiệu Ly hiển nhiên không hề vui một chút nào.
Cậu thấy vừa lúng túng vừa không biết nói gì.
Cậu mặc dù rất thông minh, mồm mép cũng lanh lợi, nhưng mà khi rõ ràng biết là Trái Đất quay quanh Mặt Trời thì sao có thể giả vờ già mồm cãi láo rằng: tôi không tin, tôi sẽ tin là Mặt Trời quay quanh Trái Đất chứ.
Mẹ kiếp!
Nếu không phải thiểu năng thì còn có thể gọi là cái gì?
Thiệu Ly không phải thiểu năng mà là lời Lý Hữu nói đúng là sự thật trong phạm vi cậu nhận biết, không phải không hề bịa đặt mà là lời nói thật nhất trong các lời nói thật cho nên cậu nói không thể nói, cãi cũng không thể cãi.
Cậu tức đến mức mặt đỏ gay, mắng thầm trong lòng: Đờ mờ!
Sau đó cậu vỗ chiếc đũa trên bàn, vẻ mặt “thẹn quá hóa giận”, gân cổ hỏi: “Anh nói cái gì đó?”
Lý Hữu nhìn cậu. Dĩ nhiên hắn sẽ không nói: Anh sai rồi, đáng lẽ anh không nên nói những lời này, cũng sẽ không nói: Gan lắm? Dám đập bàn trước mặt tôi? Trên thực tế, hắn nhéo tay Thiệu Ly, nói: “Mau ăn cơm đi. Em còn chưa đói à?”
Đây rõ ràng chẳng phải là lời nói hay để dỗ dành người khác. Mặt Thiệu Ly có vẻ không thể nén giận, chọc chọc cơm trong chén, có vẻ không định ăn uống gì.
Lý Hữu nhẹ nhàng hỏi: “Giận à?”
Thiệu Ly nói lớn tiếng: “Em làm sao dám.”
Lý Hữu: “. . .”
Thiệu Ly: “Nhìn em làm gì? Ăn cơm đi.”
Lý Hữu: “Ly Ly. . .”
Thiệu Ly: “Ăn cơm!”
Cậu rõ ràng không thoải mái, còn đang để ý sáu chữ vừa rồi của Lý Hữu.
Cũng may cậu cũng không phải là người tự mình tìm rắc rối cho mình, nên sự kiện không thoải mái này rất nhanh chìm vào lãng quên.
Cơm nước xong, xem TV một lát, Lý Hữu đem ly sữa đưa tận tay cậu, nói: “Dương Hâm hôm nay gọi điện thoại tìm em.”
Thiệu Ly ngồi trên sô pha, đầu gối lên đùi hắn, vừa uống sữa vừa xem TV hỏi: “Ừ, sao anh biết?.”
Lý Hữu không trả lời cậu mà hỏi: “Tìm em có việc gì?”
Thiệu Ly trả lời qua loa: “À, chỉ vì một trận bóng. Nó nói là chúng em mấy đội viên cũ hẹn chơi một trận giao hữu với trường Thập Thất.”
Trận bóng?
Lý Hữu cau mày, sờ bụng cậu, hỏi: “Cậu ta tìm em đánh bóng?”
Thiệu Ly cầm quả táo đã được gọt vỏ sạch sẽ đặt trên bàn, gặm một phát, nói: “Hồi trước, em là tiền đạo trong đội bóng đó.”
Tiền đạo thì phải có trách nhiệm ghi điểm.
Lý Hữu nhanh chóng nói: “Em không thể đi.”
Thiệu Ly nghe xong cười rộ lên, nói: “Đó là chuyện đương nhiên, sao em có thể đi theo bọn họ làm mấy trò ngớ ngẩn đó?”
Lý Hữu gật đầu ra vẻ đồng ý.
Thiệu Ly tiếp tục nói: “Đúng là mấy kẻ ngu ngốc, không có việc lại tự tìm dây buộc cổ mình, em việc gì phải theo bọn họ mà phí thể lực như thế. Tuy nhiên, em vẫn phải đi, đi theo giúp vui thôi, mất công lại chỉ có một mình Dương Tiểu Hâm đấu với thằng nhóc Triệu Vĩ kia, rất thê thảm nha.”
Sân bóng rổ chính là nơi dễ dàng làm cho người ta kích động, vạn nhất hai phương xảy ra xung đột, cãi nhau ầm ĩ rồi bắt đầu bụp nhau, xảy ra chuyện thì ai phụ trách? Mà ai có thể phụ trách chứ?
Là một cặp song sinh đó, là vợ và con của Lý Hữu hắn đó.
Lý Hữu lập tức cự tuyệt: “Không được, em không thể đi.”
Lần này, hắn có vẻ vô cùng kiên quyết, chắc như đinh đóng cột, không hề cho cậu cơ hội thương lượng.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...