Thiệu Hiểu Tây ở phía sau nhìn Lý Hữu qua kính chiếu hậu, không nói câu gì. Lý Hữu chỉ cười, lấy ánh mắt trấn an bé, lái xe về phía khu mua sắm phụ cận.
Cuối cùng bọn họ dạo hết năm tầng của khu mua sắm, mua cho Thiệu Hiểu Tây một cái áo lông, một cái quần yếm, ba lô mới, còn mua cho Lý Hữu một cái áo sơ mi, một cái cà- vạt, rồi Thiệu Ly mới mua cho mình một cái quần bò và hai bộ áo ngủ. Sau đó, Thiệu Ly làm chủ chi, phi thường khí phách mà thanh toán tiền, xách theo bao lớn bao nhỏ đi xuống dưới lầu. Dọc đường đi có đi qua khu mua đồ cho trẻ sơ sinh, tầm mắt Lý Hữu vô ý thức nhìn về hướng đó chớp mấy cái nhưng Thiệu Ly cũng không chú ý.
Kết quả, buổi tối thứ sáu, Thiệu Ly về đến nhà, đã nhìn thấy một đống thùng xếp ở phòng khách nhà mình, có đến tận sáu thùng lớn khiến cậu có chút mờ mịt.
Cậu hỏi Lý Hữu: “Mấy cái thùng này là cái gì vậy?”
Lý Hữu trả lời: “Là một số đồ bạn tặng cho, ngày mai anh cho người qua sắp xếp.” Hắn cũng không hề nói đó là cái gì.
Thiệu Ly nghe xong rất thích, không nghĩ nhiều. Có đồ miễn phí đồ cho là tốt, cậu không hề thấy có gì không thích hợp, còn rất cao hứng.
Lý Hữu xắn tay áo, đi vào phòng bếp lấy đồ ăn ra, bày lên bàn.
Thiệu Ly nói: “Hôm nay anh về rất sớm nha.”
Lý Hữu gật đầu, đáp: “Ừ. Không có nhiều việc lắm. Anh làm món đậu hũ cá em thích ăn nhất này.”
Món này làm cũng không dễ nha.
Thiệu Ly chép miệng, có chút thèm rồi. Nhưng cậu tìm khắp nhà cũng không thấy Thiệu Hiểu Tây nên hỏi hắn: “À, con gái đâu rồi?”
“Qua bên nhà ông nội. Ông nội muốn gặp con nên bảo Lý Tường qua đón nó về học chung. Mấy ngày nữa mới về.”
Thiệu Ly có chút thắc mắc: “Hả?”
Cậu không thể nào tin được chuyện Lý Tường sẽ ngoan ngoãn học bài. Cậu không thể nào hình dung được thằng nhóc Lý Tường cả ngày chỉ biết vui chơi kia mà lại ngồi ngoan ngoãn ngồi đọc sách sẽ ra cái dạng gì, tựa như cậu cũng không thể nào tưởng tượng ra chính mình trở thành tinh anh xã hội, ngồi trong văn phòng, máy lạnh mà ngồi xem báo cáo.
Điều này không phù hợp với quy luật phát triển của sinh vật, thật biết cách hành người ta. Sau đó cậu gãi đầu ha hả cười: “Thì ra, thằng nhóc Lý Tường cũng rất ham học nha, không tồi.”
Lý Hữu sờ sờ tay cậu, hỏi: “Sao tay em lạnh vậy? Sao không gọi xe về?”
Thiệu Ly nói: “Không cần phải phiền như vậy, cách có mấy trạm thôi. Em đi bộ về, gió thổi nên tay mới hơi lạnh nhưng mà người em rất ấm mà.”
Lý Hữu vẫn không thể chấp nhận mà chau mày, xoa xoa để làm ấm tay cậu. Hắn nói: “Anh biết rồi. Ăn cơm trước đi.”
Hắn đến phòng bếp bưng thức ăn lên, cuối cùng ngay cả cơm cũng dọn xong mới bảo Thiệu Ly qua.
Điều này có chút kỳ lạ, để cho Lý đại thiếu cơm bưng nước rót như vậy, không phải là muốn Thiên Lôi dòm ngó cậu chứ?
Thiệu Ly nói: “Uầy, tự em làm được.”
Lý Hữu không nói gì, đem một chén canh đưa tận tay cho cậu, rồi nhét cái thìa vào tay kia của cậu. Thiệu Ly uống một chút, hình như cảm thấy được không tồi, cuối cùng quyết đoán bưng chén canh lên uống, uống một hơi hai ngụm lớn, thực nể tình mà tặng cho Lý Hữu một ngón tay cái chỉa lên trời.
Cậu nói: “Rất ngon, có thể nấu mỗi ngày..”
Lý Hữu nhanh chóng đáp: “Được.”
Thiệu Ly lại hỏi: “Này, vậy cũng chịu à?”
Lý Hữu: “Em thích gì anh cũng làm.”
Quả là một người “nghiêm túc” đến nhàm chán, Thiệu Ly trong lòng ngứa ngứa, cố ý trêu hắn.
Cậu hỏi: “Vậy nếu em muốn ăn đồ ăn Pháp, Nhật Bản, rồi Mexico, Ấn Độ, anh cũng làm à?”
Lý Hữu gắp một miếng dưa leo vào chén cậu, nói: “Ừ, ngày mai anh làm.”
Mẹ ơi!
Thiệu Ly cảm thấy ghế lập tức trở nên trơn nhẵn, hoàn toàn sờ không được tay ghế. Cậu cảm thấy rằng Lý Hữu hôm nay thật sự kỳ cục, rất dễ nói chuyện . Không phải nói Lý Hữu rất khó nói chuyện, mà là hắn đột nhiên biến thành như vậy, rất kỳ cục, không giống như ngày thường.
Cậu còn nghĩ: có khi nào sau khi não bị chấn động, tính tình cũng có thể thay đổi?
Không có logic nha.
Cậu nghĩ như vậy nên cũng buột miệng nói ra.
Cậu sờ đầu Lý Hữu, hỏi “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lý Hữu bắt lấy cái tay đang “quan tâm” trên trán hắn, nói: “Ly Ly, đừng quậy nữa, ăn cơm trước đi.”
Thiệu Ly nói: “Công ty của anh xảy ra chuyện à?”
Lý Hữu: “Không phải.”
Thiệu Ly: “Trong nhà cũng OK chứ?”
Lý Hữu: “Ừ.”
Thiệu Ly: “Vậy sao anh lại trở thành thế này?”
Lý Hữu: “. . .”
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...