Niềm vui bất ngờ giống như trứng hai lòng đỏ còn tuyệt vọng chính là hai miếng hoàng liên nhưng rất nhiều thời điểm, trên đời này vẫn có rất nhiều “niềm vui bất ngờ” tồn tại.
Khoảng hai tháng rưỡi sau, Thiệu Ly và Lý Hữu mới biết chuyện nhà bọn họ sẽ đón thêm thành viên nữa, hơn nữa không phải một mà là hai, chưa kể đã hơn ba tháng rồi.
Nếu bỏ ít tiền ra mua vé số, chắc sẽ gặp vận như đạp phân chó, trúng năm trăm vạn, hoặc là một ngày đẹp trời nào đó mua một viên kẹo cào trúng thưởng, có thể cào được một chiếc BMW thì thật sự sẽ làm Thiệu Ly kinh hỉ đến “hộc máu”. Nếu thật sự có kinh hỉ như vậy, Thiệu Ly sẽ ói máu thật. Nhưng là kinh hãi đến hộc máu.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là mở hộp thuốc tránh thai ra, nhìn thật kỹ, một chữ không buông tha, đắn đo cân nhắc còn nghiêm túc hơn nghiên cứu sách vở.
Xem xong rồi, mặt cậu xị xuống, ngây người hai giây, mắng “Mẹ kiếp!” rồi giơ tay lên, quăng cả hộp thuốc vào thùng rác.
Chào và hẹn vĩnh viễn không gặp lại.
Chịu thôi, cái thời buổi này cái quái quỷ gì cũng làm giả được, kẹo QQ cũng có chế từ bao cao su cũ mà ra thì làm sao có thể trông cậy vào việc dùng một viên thuốc thuốc nhỏ là bảo đản an toàn “nhân mạng”?
Thật là khờ dại.
Cậu ngồi trên sô pha, Lý Hữu đi tới, một tay vỗ về đầu gối cậu, một tay vuốt thắt lưng cậu, nói: “Nếu em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em.
Thiệu Ly nói: “Vậy thì em không muốn.”
Lý Hữu: “. . .”
Chỉ cần nhìn phản ứng này của hắn, Thiệu Ly cũng đủ đoán Lý Hữu rõ ràng là khẩu thị tâm phi.
Cuối cùng Lý Hữu thở dài, nói: “Nếu anh nói anh muốn em sinh hai đứa nó ra, em có đồng ý không?”
Thiệu Ly nói: “Chốt lại vấn đề cho em luôn đi.”
Lý Hữu nói: “Anh đương nhiên hy vọng chúng ta có thể có thêm nhiều con”, thấy Thiệu Ly không hề vui tí nào, hắn đành nói thêm: “Điều kiện tiên quyết là em nguyện ý muốn giữ bọn nó lại. Trên cả việc có thêm đứa nhỏ, anh hy vọng em có thể hạnh phúc bên cạnh anh và Hiểu Tây.”
Cái này coi như còn nghe được.
Lý Hữu lại sờ cổ cậu, nói: “Quan trọng nhất là em vui vẻ thôi.”
Thiệu Ly không nói lời nào.
Sau đó cậu nói: “Tạm thời để em suy nghĩ đã.”
Nói như vậy chính là còn có đường thương lượng.
Lý Hữu im lặng nhẹ nhàng thở ra, hắn lúc này cảm thấy vẫn có chút may mắn, cũng khá cao hứng, nhưng không thể thể hiện rõ ràng là rất cao hứng, nếu không sẽ hỏng việc.
Có một số việc Thiệu Ly rất hay đắn đo suy nghĩ.
Sau đó hắn hỏi cậu: “Buổi tối ăn đồ ăn Triều Châu được không?”
Thiệu Ly nói: “Đồ ăn Triều Châu? Em chưa ăn, ngon không?”
Lý Hữu nói: “Rất nhạt nhưng cực kỳ tốt cho sức khỏe.”
Thiệu Ly nghe xong phất tay, nói: “Không được, gần đây khẩu vị của em nhạt đến không còn nếm ra vị gì, đổi cái khác đi.”
Lý Hữu rất biết lắng nghe lời cậu, đổi thành một quán ăn tương đối bình thường nhưng nghe vẫn cảm thấy đầy đủ hương vị.
Bất quá, Lý Hữu làm việc luôn luôn rất đáng tin cậy, bữa ăn này vừa có thể thỏa mãn khao khát ăn uống của Thiệu Ly vừa không cho Thiệu Ly ăn đồ quá cay hay đồ ăn kích thích này nọ khiến ảnh hưởng đến cặp song sinh còn rất yếu ớt trong bụng cậu.
Nhưng mà tóm lại thì cả nhà đều ăn rất vui vẻ.
Mà Thiệu Ly đến lúc này hình như cũng đã hoàn toàn quên mất một điều mấu chốt là còn có một vấn đề rối rắm phải giải quyết.
Trên đường lái xe về nhà, Thiệu Ly ợ một cái thật kêu, nói: “Lần sau lại đến chỗ này ăn nha, đồ ăn rất ngon.”
Lý Hữu sờ bụng cậu, cưng chiều mà gật đầu.
Thiệu Hiểu Tây hỏi: “Ly Ly, ba lại ăn đến tức bụng rồi chứ gì?”
Thiệu Ly đáp: “Ha ha, tàm tạm thôi, mới hơi hơi no.”
Thiệu Hiểu Tây bĩu môi. Đối với Thiệu Ly nhà mình, bé đã không còn gì để nói, mười năm như một ngày, keo kiệt đến không thể nào chịu nổi.
Tuy nhiên, bé hôm nay thực khác thường, không hề ngồi vào trong lòng của Thiệu Ly, nói thế nào cũng không chịu nghe, nhất quyết chạy bạch bạch đến ghế sau mà ngồi, thật là nghiêm túc.
Hành động này làm cho Thiệu Ly có chút hơi đau buồn, cậu còn nghĩ rằng, không biết có phải con gái đã trưởng thành, không còn giống như trước đây, cả ngày đều đeo theo cậu, một tấc cũng không rời.
Haiz…
Năm tháng thật không hề buông tha ai hết.
Sau đó, Lý Hữu chợt nói: “Thời gian còn sớm, có thể đi dạo vài nơi.”
Thiệu Ly quay đầu hỏi Thiệu Hiểu Tây: “Thế nào hả con gái, đi mua sắm chút không?”
Thiệu Hiểu Tây thoạt nhìn không hề cảm thấy hứng thú.
Thiệu Ly liền tự biên tự diễn nói: “Được, vậy đi đến khu mua sắm dạo một vòng đi.” Cậu nhìn Thiệu Hiểu Tây cười hắc hắc, lộ cả hai răng nanh, rõ ràng là đang có ý xấu gì đây.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...