Bình thường loại tình huống này, không phải đối phương nên kề sát vào hắn, rồi ôm hắn mà nói thật nồng nàn: “Đừng buồn, anh còn có em” chắc?
Thế tại sao Thiệu Ly vẫn cứ một mình một kiểu?
Lý Hữu vào giờ khắc này thực sự nghĩ mình đã thất bại.
Hắn có chút không chắc chắn, hay là bọn bạn nói đúng, bởi vì trước đây hắn quá vui sướng nên giờ ông trời mới cố tình phái người đến “thu thập” hắn.
Thiệu Ly chẳng hề hiểu sự xoắn xuýt của hắn. Cậu nói: “Học cấp 3 đã yêu đương. Anh hư quá đấy, Lý Hữu.”
Nghe có vị chua.
Lý Hữu nói: “Hồi đó anh không nghĩ quá nhiều.”
Đương nhiên, đương niên nếu như Tô Viện không bị Lý Chiêu Viễn nuôi bên người từ sớm hoặc là sau này cô ta kiên trì muốn đi theo lão thì bọn họ hiện tại có thể cũng ở cùng nhau. Nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi, không phải thực tế. Rốt cục là thế nào thì ai biết được?
Lý Hữu cho tới bây giờ rất thực tế, hắn không tưởng tượng phi thực nhiều như vậy.
Thiệu Ly đang nói:”Gạt ai đó? Không phải nhất quyết muốn cưới cô ta, thì tại sao sau đó còn giả vờ học theo người ta come out?” Cậu nói rõ ràng là không có ý tin tưởng.
Lý Hữu hỏi: “Em ghen à?”
Thiệu Ly nói: “Xí, chuyện đã như vậy, cần gì em phải ghen.” Cậu thậm chí cười to ba tiếng ha ha ha, tỏ vẻ tự nhiên.
Lý Hữu cũng không nhiều lời, trực tiếp ôm chặt eo cậu, nói: “Trước kia anh không kịp dự định gì nhiều, may mà bây giờ thì có. Em nói xem, anh nên nói với em ấy thế nào?”
Thiệu Ly nhếch môi cười thích thú, đáp: “Đầu tiên đừng nói vội, em nghĩ thay anh một chút.”
Cứ thế, câu chuyện đổi hướng, nếu thật sự muốn chơi, với chỉ số thông minh của mình,Thiệu Ly chắc chắn sẽ chơi bằng thích.
Lý Hữu nở nụ cười, nói giọng buồn bực: “Ừ, không vội, cứ từ từ suy nghĩ. Chúng ta lần này có thời gian.”
Thiệu Ly nhếch môi, còn khe khẽ hát.
Ánh đèn trên phố sáng như ngọc, buổi tối ở đây thật im lặng, yên ắng. Giữa ngàn vạn ngọn đèn có một ánh đèn nhỏ, chính là nơi bọn họ muốn tới. Đó là nhà của họ. Từ nay về sau, thực sự là tổ ấm của họ.
Buổi tối đó, họ dịu dàng làm tình, giống như thời thanh niên hôn nhau.
Thiệu Ly phơi bày thân thể, trước đây chưa từng làm thế. Về sau, cậu thậm chí còn chủ động ôm lấy eo Lý Hữu, khiến Lý Hữu lần đầu tiên không thể kìm chế, triệt để đoạt lấy cậu.
Bọn họ thở dốc. Lý Hữu mang dáng vẻ tràn ngập khát vọng mà hôn cậu, gặp quả thực như trở lại thời mười mấy tuổi “ngây thơ”, cẩn thận đè nén dục vọng rồi lại không khống chế được dục vọng.
Buổi tối này, ở đây, hắn lần đầu tiên cảm nhận bằng cơ thể tình yêu trong sâu thẳm của Thiệu Ly.
Hắn cẩn thận nằm trên người Thiệu Ly, không dám động vào cánh tay bị thương kia, cúi đầu hôn miệng cậu, nói: “Ly Ly”
Thiệu Ly nói: “Hửm?”
Thanh âm hàm hồ thậm chí còn bị âm thanh cọ sát giữa hai cơ thể nằm trong chăn lấp đi.
Thiệu Ly cả người nóng lên, mồ hôi rơi như mưa. Cậu hôn cổ, vai Lý Hữu. Một khi cậu đã yêu, cậu không giữ lại chút nào cho mình, không hề cố kỵ, hiến dâng toàn bộ.
Phần thu hoạch này khiến Lý Hữu vui mừng, thỏa mãn, hạnh phúc.
Bọn họ thở dốc bên tai nhau, rên rỉ, thân thể thể hiện tâm trạng sung sướng từ xác thịt tới tâm hồn.
Thiệu Ly thậm chí còn đè lên Lý Hữu, lần đầu tiên dùng tư thế cưỡi ở trên.
Cậu chống một tay lên vai Lý Hữu, nhìn hắn cười, cười đến mức làm Lý Hữu chịu không nổi.
Sau đó Lý Hữu động mạnh thân thể, đè cậu xuống giường, cuồng dã không gì sánh được chiếm đoạt lấy cậu.
Cuối cùng, hắn quẹo vào “con đường” đặc biệt kia, ở bên trong đấu tranh anh dũng để xâm phạm. Hắn biết Thiệu Ly sẽ bao dung hắn, phóng túng hắn, mở ra thân thể nghênh tiếp hắn.
Hắn thậm chí có một loại trực giác có thể đêm nay bọn họ sẽ tạo ra đứa con thứ hai.
Buổi tối này, bọn họ liên tục làm tình, một tay Thiệu Ly ôm lấy hắn, cuối cùng đã lên tới đoạn cao trào, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Một dòng nước lũ không thể ngăn cản cuộn trào mãnh liệt trong thân thể cậu. Thiệu Ly hé miệng, thở dốc từng đợt. Sau đó cậu kéo tay Lý Hữu xuống để thân thể Lý Hữu áp sát thân thể mình, không có khe hở.
Lý Hữu thuận theo, đặt hết trọng lượng toàn thân lên người cậu, hít lấy hơi thở của cậu.
Hắn nói: “Ly Ly, anh yêu em.”
Thiệu Ly ôm hắn, nói: “Em yêu anh hơn.”
Ngay cả điều này cũng phải so bì, cậu đúng là cứng đầu.
Lúc đó đã là buổi sáng rồi, khi tia nắng đầu tiên mang theo tinh thần phấn chấn len qua khe hở của tấm rèm chiếu vào phòng, Thiệu Ly trên mặt có chút uể oải rồi lại bình tĩnh an bình, gợi cảm mê người. Dáng vẻ đó in sâu vào đầu Lý Hữu.
Hắn nghĩ cả đời này, thậm chí cả kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ không quên giờ khắc này, và giờ khắc người này nằm trong ***g ngực hắn.
Không có cách nào để quên, không muốn quên, cũng không thể quên được.
Bọn họ vừa rồi làm tình quá mãnh liệt. Ngày thứ hai, lúc Dương Hâm đưa Thiệu Hiểu Tây tới cửa, hai người vẫn còn ôm nhau ngủ trên giường.
Thẳng đến buổi chiều 3 ngày sau, Thiệu Ly mới biết Thiệu Phỉ thiếu chút nữa cũng bị vây ở trận động đất kia, không thể trở về.
Lúc ấy Thiệu Phỉ đã từ thành phố C trở về thành phố S.
Sau trưa, khí trời sáng sủa, Thiệu Ly và Lý Hữu mới dậy, ăn cơm, sau đó vì một cuộc điện thoại thúc giục của Lý Mạnh Sơn mà đến bệnh viện kiểm tra.
Kiểm tra xong, chờ kết quả, hai người đưa Thiệu Hiểu Tây ra vườn hoa nhỏ của bệnh viện chơi.
Thiệu Phỉ khi đó đứng ở lối đi tầng 2 bệnh viện, nhìn qua cửa sổ, rất có tâm tư.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...