Cường Mãi Cường Mại

Trần nhà rơi xuống, có lẽ đã là chuyện rất lâu sau đó.

Nhưng kỳ thật chờ cơn rung động qua đi thì cũng chưa quá 30 giây.

Thiệu Ly còn đang choáng váng đã bị Lý Hữu kéo chạy ra bên ngoài. Chỗ hành lang lúc này quả thực có thể dùng từ “vô cùng thê thảm” để hình dung. Có một đoạn thang lầu thậm chí bị đứt gãy, phía dưới đè bao nhiêu người căn bản nhìn không rõ.

Lý Hữu nhảy xuống, Thiệu Ly cũng máy móc nhảy theo sát. Ra khỏi tòa cao ốc, bọn họ mới ý thức tòa nhà đã nghiêng đi một góc.

Thiệu Ly trợn mắt, cả người cứ như vẫn đang mơ. Sau đó cậu mới nhận ra cổ tay, cánh tay ban nãy che cho Lý Hữu có điểm khác thường, gập xuống, xương ngón tay như lòi ra, đầu khớp xương còn đang động đậy.

Lý Hữu đang sờ thân thể cậu, thanh âm rõ ràng không trầm ổn như ngày thường, nói: “Ly Ly, nói gì đi.”

Thiệu Ly lúc này mới phản ứng ra, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền thấy đầy máu trên cổ Lý Hữu.

Cậu lại càng hoảng sợ, sờ gáy Lý Hữu, thấy một mảng đầy máu, thở lạnh một hơi, hỏi: “Đầu anh bị sao thế?”

Cậu nói như quát.


Lý Hữu sờ sờ cổ mình, đáp: “Không có việc gì.” Sau đó lại sờ sờ cánh tay gãy của Thiệu Ly, hỏi: “Đau lắm hả?”

Thiệu Ly lắc đầu, hoàn hồn rồi mới hổn hển mắng Lý Hữu: “Mẹ nó anh bị ngốc hả?” Cậu mắng đến uất ức, thanh âm phát nghẹn lại, mắt đỏ lên.

Cậu rõ ràng bị dọa không nhẹ.

Lý Hữu kéo đầu cậu lại, trán hắn cọ cọ vào trán cậu, nói: “Được rồi. Đầu anh bị thương nhẹ thôi. Phải rời khỏi đây trước rồi nói sau.” Sau đó hắn nhìn chung quanh tìm xe mình.

Lúc này vẫn chưa phải là lúc thả lỏng. Ai biết được sẽ có đợt dư chấn tiếp theo hay không.

Liếc mắt nhìn sang, trong tầm mắt không thấy mấy người nhưng nhìn kỹ thì phát hiện đại đa số mọi người trốn ở trong xe. Cái này đúng là thiếu kiến thức xử lý trong tình huống khẩn cấp.

Sau đó Lý Hữu nhìn đến cái xe việt dã, thấy cả nhà Trần Trạch trốn trong xe bèn lôi kéo Thiệu Ly qua đó.

Trần Trạch lúc này cũng nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng mở cửa xe.

Từ xa, anh đã hô to: “Mọi người không sao chứ?”, gấp đến mức trắng nhợt cả mặt, trán đầy mồ hôi.

Vừa rồi, nhà rung lắc dữ dội đến thế nào, tận mắt anh nhìn thấy rõ ràng. Anh còn đang suy nghĩ ngày hôm qua không nên nghe Thiệu Ly ăn lê.

Cắt lê – chia lìa (分梨: cắt lê – phân ly đọc như 分离) đây là điềm rất xấu.

Chờ Lý Hữu lôi Thiệu Ly tới, Trần Trạch lại lặp lại nói: “Hai người không sao chứ? Ly Ly, cậu không sao chứ?” Vừa nói vừa đưa tay sờ sờ Thiệu Ly.

Lý Hữu ngăn anh lại, nói: “Em ấy gãy xương rồi. Đừng động vào.”

Thiệu Ly lúc này mới như triệt để hoàn hồn, nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Con mẹ nó, tớ không muốn đứng trên cái đất này thêm giây nào nữa.” Sau đó cậu móc chìa khóa xe trong túi áo Lý Hữu ra, ném cho Trần Trạch: “A Trạch, cậu lái xe đi.”

Trần Trạch đón lấy chìa khóa, đi mở xe.

May mà anh là thợ sửa xe, đổi lại người bình thường lần đầu tiên sờ lên loại xe đặt hàng riêng không biết hãng sản xuất này của Lý Hữu chắc không khởi động nổi.


Lý Hữu đơn giản mô tả, Trần Trạch liền làm được.

Xe đã bắt đầu chạy nhưng tất cả mọi người trong xe đều vẫn còn dư âm kinh hãi.

Thiệu Ly ngồi ở phía sau, cạnh Lý Hữu. Lúc này cậu chẳng để ý đến việc giữ ý tứ nữa, để Lý Hữu nghiêng người gối lên đùi mình, nói với Trần Trạch: “A Trạch, cậu quen thuộc vùng này, xem có bệnh viện nào gần đây thì đến cho an toàn, không ở lại vùng có động đất nữa.”

Trần Trạch nói: “Để tớ tìm xem.” Anh mở GPS, chăm chú nhìn.

Lý Hữu nói: “Không cần dừng lại, đi thẳng về thành phố S đi.”

Từ thành phố D đến thành phố S mất khoảng hơn mười tiếng đồng hồ lái xe, chạy xuyên đêm thì rất nhanh.

Thiệu Ly nghe thấy, cau mày, rầy la: “Anh không biết tình trạng của mình à? Nói thêm một chữ thử xem.”

Ánh mắt cực kỳ sắc bén, ngữ khí cũng mạnh mẽ.

Cậu kỳ thực cũng không phải người dễ trêu vào.

Lý Hữu không lay chuyển được cậu, không thể làm gì khác hơn là nói: “Em thật là…” rồi nói ra một địa chỉ.

Trần Trạch nghe được sửng sốt, nói: “Chỗ này có thể tiếp nhận trực tiếp sao?”


Lý Hữu nói: “Có thể.” Sau đó hắn hoặc như là nhớ tới cái gì đó, nói với cả nhà Trần Trạch: “Về sau nếu còn gặp phải tình huống này, không được ngồi trong xe, phải bỏ chạy, chạy không được thì nằm úp sấp bên cạnh xe.”

Bà Trần: “Hở?”

Ông Trần: “Trong xe không phải là an toàn nhất sao?”

Lý Hữu: “Sai rồi. Nếu tầng trệt bị sụp xuống, nóc xe cũng sẽ bị nghiền nát.”

Bà Trần vô thức rùng mình một cái. Bà hoàn toàn không biết điều này, thốt lên: “Ối mẹ ơi.”

Ông Trần: “Kêu mẹ cũng vô dụng.”

Bà Trần: “Còn hữu dụng hơn là gọi ông.”

Hai cụ rất nhanh cãi nhau. Tuy không phải cãi nhau thật nhưng sẽ nhịn không được mà tranh luận một phen.

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui