Cường Mãi Cường Mại

Lý Mạnh Sơn nói: “Rồi. Ta hiểu.” Sau đó ông bảo Lý Ngũ đến thư phòng lấy tập hồ sơ.

Suốt cả quá trình, hai tay Tô Viện vẫn nắm chặt, không nói một tiếng nào, chỉ ngồi trên sô pha.

Đợi Lý Ngũ lấy xong, Lý Mạnh Sơn bảo chú Ngũ lấy hết báo cáo xét nghiệm trong tập hồ sơ ra, để lên bàn trà, cho mọi người xem.

Ông không hỏi Tô Viện mà lại cười hỏi Lý Tĩnh: “Có phải trước kia cháu đã thấy nó rồi đúng không?”

Lý Tĩnh cầm hồ sơ nhìn một lát, gật đầu. Cô nhìn Tô Viện, rất tin tưởng rồi nói: “A Viện, đích thân cậu hãy nói việc này với ông nội đi.”

Nhưng, Tô Viện không hề nói lời nào.

Lý Mạnh Sơn cười, nhưng trong nụ cười đó không hề có chút ý cười nào cả.

Ông nói: “Ta xem không hiểu, con bé này, cháu đọc cho ta nghe xem.”

Lý Tĩnh đứng lên, vừa đọc vừa giải thích.

Cuối cùng cô kết luận: “Dựa trên kết quả này, có thể xác định Lý Trình và A Hữu là hai cha con ruột.”

Lý Mạnh Sơn dường như không nghe rõ, hỏi lại: “Sao? Cái gì?”

Lý Tĩnh ngẩn người, nói: “Trên báo cáo nói, Trình Trình là con của A Hữu.”


Lý Mạnh Sơn trầm ngâm một chút, rồi đột ngột hỏi: “Cái bệnh viện xét nghiệm đó tên là gì?”

Lý Tĩnh trả lời “Là trung tâm nghiên cứu Thompson của Đức.”

“À.” Ông đắn đo một lúc, sau đó hỏi Lý Hữu: “Cháu thấy như thế nào?”

Lý Hữu vô cảm, nói: “Cho đến hiện tại, cháu chỉ có một đứa con, nhưng không phải là Lý Trình.”

Hắn nói không hề do dự, cũng không hề ngập ngừng.

Cho dù có “bằng chứng” xác nhận Lý Trình là con đặt ở trước mặt, hắn hình như cũng không hề nghĩ sẽ nhận nó.

Lý Tĩnh có chút không đành lòng, cô nhìn Tô Viện một cái, rồi quay sang khuyên Lý Hữu: “Trình Trình không hề làm sai gì cả, chuyện của người lớn là chuyện của người lớn, không thể nào đổ hết lên đầu trẻ con.”

Lý Hữu không nói lời nào, hắn vẫn có chút thất thần.

Lý Mạnh Sơn chen ngang “Con bé này, cháu nói rất đúng. Nhưng mà điều kiện tiên quyết đó là Lý Trình thật sự là con của A Hữu, là cháu chắt trai của ta.”

Lúc này, ánh mắt ông cực kỳ minh mẫn.

Ông chậm rãi nói: “Loại báo cáo nước ngoài này, ta muốn có bao nhiêu loại, muốn kết quả gì là có kết quả đó.” Sau đó, ông quay qua nói với Tô Viện: “Cô muốn cho A Hữu phụ trách phải không? Điều này có thể. Nhưng trước hết, sáng ngày mai, ta sẽ cho người làm xét nghiệm lại. Ai cũng không thể bày trò trước mặt ta, trắng là trắng mà đen là đen. Ta tin rằng, trước mặt ta không ai dám giở trò đùa giỡn ta đâu. Cô có chịu hay không hả Tô Viện?”

Ở dưới bàn trà, hai tay Tô Viện nắm chặt lấy nhau. Cô nói: “Mạnh công, con không dám nói bậy bạ để A Hữu phụ trách như vậy.”

Mặt Lý Mạnh Sơn càng ngày càng xuống sắc, ông nghiêm giọng nói: “Không được! Đã làm thì phải nhận. Nếu là con của A Hữu thì phải để nó phụ trách, người nhà họ Lý không thể nào có chuyện dám làm mà không dám nhận được.”

Lý Tĩnh hình như không dám tin, nói: “Ông nội, đây là báo cáo do trung tâm nghiên cứu Thompson, uy tín của nó gần như là toàn thế giới đều biết. Tô Viện làm cách nào có thể làm giả được?”

Lý Mạnh Sơn phản bác nói: “Như thế nào không thể, bên ta có thể làm giả mấy cái này thì mấy thằng Tây cũng vậy thôi. Đều là người như nhau, đều ăn ngũ cốc hoa màu, con mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào tiền thôi. Uy tín? Uy tín làm sao qua nổi tiền mặt?”

Quả đúng là sấm sét giữa trời quang.

Chỉ có Lý Hữu vẫn im lặng ngồi trên sô pha, hoàn toàn không hề phản ứng gì, hình như hắn đã sớm biết.

Lý Ngũ còn khiếp sợ hơn, chú quay qua hỏi Tô Viện “Cháu đã làm gì hả A Viện?”

Tô Viện rất trấn tĩnh nói: “Ba, con đã là người của Chiêu Viễn, không cần thiết phải sinh thêm nhiều chuyện như vậy.” Rồi quay qua nhìn Lý Tĩnh nói: “A Tĩnh, tớ nhớ chưa từng đưa báo cáo này cho cậu coi.”

Lý Tĩnh lập tức cũng nghẹn lời, đại khái thứ này cũng không phải Tô Viện cho cô xem.

Sau đó, chợt nghe “chát” một tiếng, Lý Mạnh Sơn đập một cái thật mạnh lên bàn.


Sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Ông cụ rất ít khi nổi nóng. Lần cuối cùng, ông nổi trận lôi đình đã là chuyện của mười bảy năm trước. Lúc đó, mẹ của Lý Hữu qua đời chưa được nửa tháng, Lý Chiêu Viễn đã vội vã đón mẹ con Lý Thịnh về ở.

Lý Mạnh Sơn nói: “Việc này, nếu cô không cố ý làm gì, Lý Tĩnh há lại có thể bênh cô như vậy sao? Lại còn luôn trước mặt ta nói tốt cho cô và Lý Trình? Lấy xét nghiệm của cô không phải là ta, Lý Tĩnh chưa thấu hiểu sự đời, Lý Ngũ quá trọng tình, cả hai đều dễ dàng bị cô dắt mũi. Nhưng suy cho cùng là do Chiêu Viễn không nên thân, lúc đó đã qua lại với mẹ Lý Thịnh, lại còn bao dưỡng cô bên người. Cô là người khôn khéo, nhưng chưa khôn khéo đến mức có thể qua mặt tất cả mọi người trong nhà này. Ta nhìn người so với cô ăn muối còn nhiều hơn.”

Nói rồi ông nhìn Tô Viện có chút thương hại, nói tiếp: “Ta thấy cô cũng có có sắc đẹp, học thức, vậy mà lại cố tình chọn làm vợ bé của Chiêu Viễn, tuổi vẫn còn trẻ mà đã góa chồng, cực kỳ đáng thương. Cô làm vậy để làm gì?”

Tô Viện cũng không nói lời nào.

Sau đó, chợt nghe Lý Hữu nói: “Tôi đã điều tra.”

Hắn chỉ dùng hai chữ rất bình thường cũng đủ làm Tô Viện kinh ngạc, ngực cũng phập phồng, tất cả mọi biểu tình như dừng lại ở giây phút đó.

Hắn nói: “Tôi đã lấy bản xét nghiệm, tôi rất hiểu Lý Tĩnh, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, chị ấy không có khả năng chịu chấp nhận cô và Lý Trình.”

Tô Viện vội nói: “Không phải…”

Lý Hữu lập tức chặn họng cô, hắn nói: “Đủ rồi, Tô Viện.”

Đã rất nhiều năm rồi, hắn đã không gọi đủ cả họ tên cô ra như vậy. Đã mười ba năm rồi… mà hiện tại, hai chữ này từ miệng hắn lý nói ra gần như đã không còn mang theo chút tình cảm nào nữa.

Hắn trước nay chưa từng thẳng thừng buông xuống như vậy.

Hắn không muốn tiếp tục cứ mãi dây dưa không dứt với Tô Viện như vậy nữa.

Bây giờ, Tô Viện mới để lộ ra sự sợ hãi.


Sau đó, Lý Hữu tiếp tục nói: “Về sau cô là cô, còn tôi là tôi, tôi cũng không muốn… thấy cô nữa. Còn nữa, cách xa Lý Tĩnh một chút.” Rồi hắn nhìn Lý Mạnh Sơn nói: “Ở ngoại ô phía Tây, có một công trình xây dựng không tồi, cháu đã nói chú Vĩnh giữ lại cho Lý Trình một căn hộ, tháng sau sẽ để hai mẹ con họ chuyển qua, ông nội nghĩ như thế nào?”

Lý Mạnh Sơn chậm rãi nói: “Chuyện trong nhà ta để cho cháu làm chủ, cháu cảm thấy ổn là được.”

Lý Hữu nói tiếp: “Cả bảo mẫu và tài xế đều chuẩn bị sẵn rồi, sẽ không để Lý Trình chịu uất ức gì cả, chú có thể yên tâm rồi chú Ngũ.”

Lý Ngũ đáp lời: “Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự an bài của thiếu gia và lão thái gia.”

Lý Hữu hài lòng nói: “Vậy là tốt.”

Hắn có thể là người rất đa tình nhưng hơn thế nữa hắn cũng là người vô tình.

Nếu đổi lại là hơn mười năm trước, hắn sẽ không thể nào đối xử với Tô Viện như vậy.

Chỉ đáng tiếc ngày hôm nay đã thay thế ngày hôm qua, thế sự biến hóa, không một ai có thể dự đoán trước.

Mà với Thiệu Ly, đã một tuần sau đêm đó, cậu vẫn thấy mình như lạc trong một giấc mộng.

Đêm đó, cậu đã biết Lý Hữu với Tô Viện có quan hệ, thậm chí thân phận của Lý Trình còn có chút mập mờ, không rõ ràng.

Sau khi nghe xong cảm giác thứ nhất của Thiệu Ly chính là: À, thì ra Lý Hữu là thẳng.

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui