Thiệu Ly vặn lửa nhỏ xuống, hai tay vòng trước ngực, nhìn bé cười đến thực “đáng ghét”. Cậu nhéo mặt Thiệu Hiểu Tây nói: “Uầy, con gái lo lắng cho bố à?”
Thiệu Hiểu Tây trừng mắt nhìn cậu, giận dỗi nói: “Coi như con chưa nói gì hết.” Sau đó chạy lạch bạch về phòng khách xem TV . Thiệu Ly dựa vào tường, nhìn theo bóng lưng của bé cười ha ha. Rốt cuộc, hai người ngồi đợi đến tám giờ vẫn chưa thấy người về.
Tám giờ hơn, Thiệu Ly đứng ngồi cũng không yên, cậu cầm lấy di động gọi điện cho Lý Hữu. Nhưng tới tận giờ này.điện thoại hắn vẫn tắt máy.
Điều này hơi lạ.
Hành trình đi từ thành phố H đến thành phố S tổng cộng cũng không đến hai giờ, nhưng đã hơn ba giờ Lý Hữu vẫn tắt máy. Đã có chuyện gì xảy ra?
Thiệu Ly đưa mắt nhìn thời tiết bên ngoài, có chút lo lắng.
Cậu đi đến giá để giày dép thay giày vào, lấy cây dù, quay đầu lại nhìn Thiệu Hiểu Tây nói: “Ba đi ra ngoài xem. Con ở nhà, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho ba, không được chạy ra ngoài, có biết không?”
Thiệu Hiểu Tây nhìn cậu, hai hàng chân mày nho nhỏ nhăn lại, gần như đụng vào nhau. Bé rất thông minh dường như đã nhận ra điều gì, lo lắng hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, có khi nào bố gặp chuyện gì không may không?”
Thiệu Ly xoa gáy bé, nói: “Đừng nghĩ nhiều. Ba đi ra ngoài xem thử, sẽ lập tức trở về ngay.”
Thiệu Hiểu Tây vội nói: “Con cũng đi.”
Thiệu Ly quay đầu trừng mắc nhìn bé, nói: “Con đi theo chỉ thêm phiền toái thôi.”
Nhìn cậu nghiêm túc như vậy, Thiệu Hiểu Tây nghẹn lời, không dám cãi lại.
Nói xong, Thiệu Ly nhanh chóng mang dù rồi ra cửa.
Cậu đi thẳng đến công ty Lý Hữu. Cậu đoán cho dù Lý Hữu ở thành phố H, nửa đường xảy ra chuyện gì phải ở lại, bên phía tổng công ty bên này không thể nào không biết.
Cậu nghĩ rất đơn giản, nhưng thật sự hiện tại cậu cũng thể nghĩ ra nơi nào khác.
Vừa tới Quốc Tế Viễn Đô đã bị lễ tân lịch sự ngăn lại.
Thiệu Ly vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, hiện tại bên cô có thể liên lạc với tổng giám đốc Lý không?”
Trong công ty họ, có rất nhiều tổng giám đốc họ Lý, vì thế lễ tên phải hỏi lại: “Xin hỏi ngài tìm vị Lý tổng nào.”
Thiệu Ly lập tức trả lời: “Lý Hữu.”
Hai tóc cậu bị mưa xối ướt đẫm, lúc này nước vẫn cỏn nhỏ giọt nhưng cậu không có tâm tình để lau.
Lễ tân lịch sự trả lời: “Xin lỗi ngài, hiện tại Lý tổng không có đây.”
Trái tim Thiệu Ly như ngừng đập! Cố gắng buộc mình bình tĩnh, cậu lắng nghe tiếng sấm nổ vang bên ngoài, cảm thấy da đầu run lên. Sớm biết như vậy, lúc nói chuyện cùng Lý Hữu đã bảo hắn về muộn một hôm.
Cậu khẩn trương nói tiếp: “Vậy có thể giúp tôi liên hệ với người hợp tác với công ty ở thành phố H hay không?”
Dĩ nhiên, yêu cầu này không có khả năng được tiếp nhận.
Lễ tân càng thêm lịch sự nói: “Thật ngại quá, nhưng thưa ngài, hiện tại đã hết giờ làm việc của công ty. Nếu ngài có thắc mắc gì có thể quay lại công ty vào lúc 9 giờ sáng mai. Công ty chúng tôi chỉ làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối. Cám ơn ngài, mong ngài hợp tác.”
Đã nói thẳng thừng như thế, Thiệu Ly đành phải đi ra ngoài.
Thiệu Ly đứng ở cổng lớn công ty, nhìn lên trên, tầm mắt cậu bị chặn lại bởi những ô cửa thủy tinh. Cậu đánh mắt tìm kiếm một cách cẩn thận, nhưng không có chỗ nào còn ánh đèn. Cậu thật ra chỉ muốn xác nhận rằng có thể Lý Hữu đã trở lại và cũng có thể hắn có việc rất quan trọng cần phải xử lý nhưng lễ tân lại không biết.
Ngay lúc này, cậu chỉ muốn níu kéo một lý do nào đó để cậu có thể chấp nhận, để cậu có thể tiếp tục tìm kiếm cách liên lạc với Lý Hữu.
Bây giờ, cậu cảm thấy thật hối hận, biết vậy trước khi Lý Mạnh Sơn về, cậu đã hỏi cách thức liên lạc với ông rồi.
Cậu vừa đi qua đi lại vừa gọi cho Lý Hữu, cậu đã không còn tâm trạng nghĩ đến việc che dù.
Chợt cậu nhìn thấy Tô Viện.
Tô Viện cầm trong tay một cái bình giữ nhiệt, đi sau cô là một người đàn ông trung niên có vẻ là lái xe. Ông ta đang bế Lý Trình còn Chu Mạnh thì bung dù cho cho Tô Viện, vừa đi vừa nói chuyện.
“Chú Ngũ, A Hữu không sao chứ?”
Lý Ngũ trả lời: “Tôi cũng không biết rõ.”
Tô Viện dặn dò: “Nếu ông nội hỏi đến, chú cứ nói là không có chuyện gì. Ông cụ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi tin này đâu.”
Lý Ngũ đáp: “Tôi hiểu.”
Bọn họ nhanh chóng đi vào cổng Quốc Tế Viễn Thông, trong đêm tối không hề thấy Thiệu Ly đang tiến đến gần.
Cuối cùng, Chu Mạnh cũng thấy cậu. Hắn thúc tay Tô Viện, ý bảo cô nhìn qua hướng của Thiệu Ly đứng. Tô Viện thuận theo tầm mắt của hắn nhìn qua.
Nhìn thấy Thiệu Ly, trên mặt cô cũng không có nhiều thay đổi, quay lại nhìn Lý Ngũ đang cầm dù nói: “Khẩu vị A Hữu khá nhạt, lát nữa chú nhớ cho anh ấy uống ít nước trước.”
Lý Ngũ tiếp tục trả lời: “Ừ.”
Bọn họ chỉ tiếp tục nói chuyện không thèm nhìn về phía cậu, vô tình lướt ngang qua cậu.
Giờ phút này, Thiệu Ly không nói được gì, cũng không thể nào cảm nhận rõ mình đang ôm loại tâm tình gì.
Cậu nghĩ hay là cậu nghe nhầm? Rõ ràng vừa rồi tiếp tân cũng nói giám đốc họ Lý rất nhiều, làm sao lại trùng hợp là Lý Hữu thế được?
Mất hai giây sau, cậu mới phản ứng lại, chạy theo bọn họ.
Nhưng lúc đó, bảo vệ đã mở cửa cho Tô Viện và Chu Mạnh đi vào bên trong Quốc Tế Viễn Đô.
Lý Ngũ là thân tín phò tá bên Lý Mạnh Sơn đã nhiều năm, chắc chắn bảo vệ đã nhận ra ông ta nên không dám ngăn bọn họ lại.
Đến cuối cùng, chỉ còn Thiệu Ly lẻ loi ướt sũng đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng bọn họ khuất sau thang máy.
Không phải cậu không nghĩ đến việc đuổi theo hỏi rõ ràng, chỉ là lúc này cậu không thể vào được.
Thật ra, không phải cậu không thể xông vào nhưng dù sao cậu cũng phải suy nghĩ thay cho thể diện của Lý Hữu.
Ngộ nhỡ để việc này truyền rai, rơi vào tai người nhà hay bạn bè của Lý Hữu, cậu thì không có gì, dù sao cậu cũng đã quen với việc này, thế nhưng Lý Hữu chắc chắc sẽ rất mất mặt.
Cậu nghĩ trước tiên cứ đợi một chút có lẽ sẽ có cơ hội chăng.
Càng đứng trước cửa công ty càng lâu, cậu càng cảm thấy mình dường như đã lọt vào một không gian kỳ lạ khác, giống như đang nằm mơ, có gì đó không chân thật.
Cậu đương nhiên không ngốc đến nỗi chưa từng nghĩ đến chuyện khác ở trong đầu.
Huống chi, từ trước tới giờ, cậu luôn là người có trực giác rất nhạy bén.
Cuối cùng, lễ tân nhìn thấy cậu cứ đứng trước cửa công ty, cả người ướt sũng, rất đáng thương, đành cười khổ, khuyên: “Tiên sinh, ngài đừng nữa đợi. Mặc dù, tổng giám đốc Lý đang ở trên lầu, nhưng hôm nay ngày ấy không thể nào gặp ngài được. Hay là ngài trở về đi, bên ngoài mưa còn kèm theo sấm chớp, hiện không phải lúc để ngài đứng dưới mưa đâu.”
Thiệu Ly gần như bắt được một chiếc phao cứu sinh, nói: “À, thì ra tổng giám đốc Lý đã về từ sớm?”
Lể tân có chút kiêng kị mấy máy môi một lúc rồi nói: “Thật có lỗi, chuyện này tôi không thể nói nhiều.”
Thiệu Ly gần như thất hồn lạc phách nhìn cô gật đầu như cảm ơn, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Cơn mưa đầu mùa đông của thành phố S, mưa tầm tã, điên cuồng như muốn phá tan mọi thứ, trút hết toàn bộ mọi tích tụ trong một lần mới mãn nguyện. Mưa… vô tình làm ướt áo ai.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...