Cường Mãi Cường Mại

Thiệu Ly cười khanh khách, ôm bé vào ngực giống như ôm một con thú nhồi bông, giả vờ định cắn bé, xong mới cười với Lý Hữu ở đầu dây bên kia nói: “Con gái ghen tỵ kìa.”

Thiệu Hiểu Tây lập tức phủ nhận: “Con không có.”

Lý Hữu cũng cười, hỏi: “Con muốn mua cái gì không? .”

Trong giọng nói của hắn tràn ngập sự cưng chiều của người cha dành cho con gái.

Trước đây, tuy rằng hắn rất yêu thương Thiệu Hiểu Tây, nhưng còn không đến nỗi giống như bây giờ, bộ dáng hắn như muốn cho cô bé toàn thế giới này, không hề có nguyên tắc. Quả nhiên, cho dù ý chí sắt đá đến đâu cũng không chịu nổi oanh tạc của tình thân.

Thiệu Hiểu Tây nói: “Ừm, con thấy hai ngày nay Lý Tường đang luyện bóng rổ, vậy bố cũng mua cho con một trái đi.”

Thiệu Ly nghe xong cười ha hả, nhéo cánh tay của bé, nói: “Con bé thế này mà đòi chơi bóng rổ. Không biết con đánh bóng rổ hay là bóng rổ đánh con nữa.”

Lý Hữu cười thành tiếng, hỏi tiếp: “Con còn muốn gì nữa không?”

Thiệu Hiểu Tây trả lời: “Tạm thời hết rồi.”


Bé rất tinh quái sử dụng hai từ “tạm thời”, phỏng chừng là muốn thừa dịp Lý Hữu trở về, sẽ xin thêm mấy thứ nữa.

Hai bậc phụ huynh nghe xong chỉ cười không ngừng.

Thiệu Ly lấy lại điện thoại, nói: “Được rồi, cứ như vậy trước đã, ngủ đi, có việc gì ngày mai nói sau.”

Lý Hữu nói: “Được. Anh có mua một vài thứ, em đợi anh trở về.”

Thiệu Ly tò mò, hỏi: “Cái gì vậy?”

Lý Hữu mập mờ,nói: “Nhìn thì biết. Anh vẫn nghĩ muốn mua cho em, nhớ chờ anh.”

Thiệu Ly lắc đầu, cười: “Anh chỉ gợi trí tò mò của em là giỏi.”

Cậu nghĩ thể nào Lý đại thiếu cũng sẽ mua cho mình một thứ gì đó thật xa xỉ mà ngay cả bình thường cậu chưa được thấy.

Hai người còn nói thêm vài câu mới chịu gác máy.

Thiệu Hiểu Tây nằm trong lòng của Thiệu Ly, sờ cái tai nóng đến sắp bốc khói của cậu, nói: “Ly Ly, ba thật không có tiền đồ, chỉ gọi có một cuộc điện thoại mà lỗ tai đỏ hết rồi.”

Thiệu Ly lập tức phủ nhận: “Tai ba đỏ từ đó đến giờ rồi.”

Thiệu Hiểu Tây trêu chọc: “Ba ngại ngùng thì cứ thừa nhận đi, còn xấu hổ gì nữa.”

Thiệu Ly thẹn quá hóa giận, nói: “Trẻ con thì hiểu cái gì.”

Sau đó, hai cha con ở trên giường vui đùa, cuộn thành một khối, hạnh phúc giống hệt hai chú hamster, một lớn, một nhỏ, trông rất thú vị.

Chỉ có điều, trên đời này có rất nhiều chuyện vĩnh viễn không thể nào đoán trước.

Thứ sáu, mưa liên tục kéo dài, bắt đầu từ buổi sáng. Tới tận chiều tối, mưa càng lúc càng lớn, từng hạt mưa lạnh lẽo mang theo sự ẩm ướt đập vào người, khiến người ta run rẩy,


Mưa đầu mùa lúc nào cũng như vậy, thời điểm giao thời giữa mùa thu và mùa đông mang theo từng đợt rét lạnh.

Lý Hữu tối hôm qua đã nói trong điện thoại rằng hôm nay sẽ trở về, Thiệu Ly tuy rằng ngoài miệng không nói gì nhưng thật ra trong lòng vẫn có chút hưng phấn.

Hôm nay là ngày cậu có tinh thần nhất trong chuỗi ngày Lý Hữu đi vắng, cứ thế dầm mưa đi về, mặc dù ướt hết nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi. Điều này cho thấy không phải là cậu đang hưng phấn, mà là cực kỳ hưng phấn.

Ngay cả Đặng Khải cũng nhịn không được nói thầm: “Ly Ly hình như đang rất cao hứng thì phải?”

Gần đây, Trần Trạch đang thử hẹn hò với đối tượng mà Trương Nhị giới thiệu, anh đã tập buông tay nhưng vẫn không nhịn được ghen tuông, nói: “Cậu ta vui quá hóa mù luôn rồi.”

Đương nhiên thấy Thiệu Ly hạnh phúc như vậy, anh vẫn rất vui. Mặc dù, anh yêu đơn phương cậu đã được mười năm.

Buổi tối Thiệu Ly cực kỳ có tinh thần, hiếm khi không bủn xỉn, chịu bỏ tiền ra mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, thực đơn hôm nay rất phong phú, có súp cua, gà xé phay, gà nướng, cá nấu chua ngọt, còn có rau dền, khoai lang chiên, súp nấm, bí đỏ. Bữa cơm này so với ba bữa hàng ngày của họ phong phú hơn rất nhiều.

Lúc Thiệu Ly xách đồ ăn từ chợ về, trên đường gặp hai vợ chồng nhà kế bên, họ nhìn cậu cười rất tươi.

Thiệu Ly liền cười đáp lại, cậu còn muốn vẫy tay chào người ta nhưng hai tay xách hai bịch đồ ăn lớn như vậy, nâng lên có chút khó khăn, đành cười gượng nhìn hai vợ chồng hàng xóm.

Chờ Thiệu Hiểu Tây tan học về đến nhà, nhìn đến trên bàn cơm đặt hơn phân nửa là đồ ăn, bé còn chưa kịp cởi giày, đã nhịn không được quay về hướng phòng bếp trêu ghẹo Thiệu Ly: “Ly Ly, ba thật là người trọng sắc khinh con gái mà.”

Thiệu Ly đang ở phòng bếp xào rau, chỉ nghe loáng thoáng giọng nói của bé, từ trong bếp nói vọng ra: “Con gái nói cái gì đó.”


Thiệu Hiểu Tây lập tức nói: “Không có gì.”

Bé nghĩ thầm, rõ ràng là Thiệu Ly đối xử bất công mà. Mặc dù, Lý Hữu trở về, bé cũng rất vui nhưng nhìn Ly Ly nhà bé để tâm đến việc này như vậy, bé vẫn thấy không cam lòng.

Từ trước tới giờ, mọi tâm tư, tình cảm của cậu vẫn luôn luôn xoay quanh bé, hiện tại trong lòng cậu đã có thêm một người nữa, bé không còn giữ vị trí duy nhất trong lòng cậu rồi.

Thứ tình cảm mâu thuẫn, đố kị này làm Thiệu Hiểu Tây nhỏ bé cảm thấy không quen, có chút lúng túng.

Bé cầm lấy di động của Thiệu Ly gọi điện cho Lý Hữu.

Thế nhưng, ngoài ý muốn, điện thoại lại không liên lạc được, Thiệu Hiểu Tây đành chạy vào bếp hỏi Thiệu Ly: “Ly Ly, sao lúc này bố lại tắt máy?”

Thiệu Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Bên ngoài sét đánh ầm ĩ, hay là vẫn còn ở trên máy bay.”

Thiệu Hiểu Tây nói tiếp: “Không phải đã nói năm giờ là về đến nhà sao?Bây giờ đã gần bảy giờ rồi.”

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui