Trần Trạch nói: “Không có việc gì. Không phải cậu vẫn nói “Anh em như thể chân tay” sao? Tớ biết chúng ta không có khả năng, cả đời này làm anh em với nhau cũng rất tốt.”
Anh miễn cưỡng cười cười với Thiệu Ly.
Thiệu Ly nén chua xót trong mũi, ôm cổ anh, cười nói: “Anh em tốt.”
Sau đó, bọn họ vai kề vai cùng đi xuống lầu.
Đưa đến đầu hành lang, Trần Trạch nắm vai cậu, hít sâu một hơi, cười nói: “Trở về đi, để tớ một mình một chút.”
Thiệu Ly gật đầu.
Bọn họ đấm nhau một cái, quay lưng đi, một người đi ra ngoài, một người quay lên lầu.
Hai người từng trải qua những năm tháng thanh xuân chơi đùa cùng nhau, lúc này đây, vào một đêm cuối thu, mỗi người một ngả.
Buổi đêm ở thành phố S rất đẹp, ánh đèn sáng như ngọc, tựa như dải ngân hà xa vời rực rỡ.
Thiệu Ly không trở lại mà lên thẳng tầng thượng.
Cậu rút ra điếu thuốc trong túi quần, đốt lên hút.
Mùi thuốc lá nóng sực, thoáng cái khiến ***g ngực xoang mũi viền mắt cậu bắt đầu sặc đến chua xót khổ sở.
Trên đời này, đã từng chỉ có ba người chiếm cuộc sống của cậu: Một người là bà Thiệu, một người là Thiệu Phỉ và một người là Trần Trạch.
Năm cậu Mười tám tuổi, bà Thiệu ra đi.
Năm cậu Hai mươi mốt tuổi, Thiệu Phỉ triệt để rời bỏ cậu bằng phương thức quyết tuyệt không gì sánh được.
Hiện tại, ngay cả Trần Trạch – người duy nhất thân thiết với cậu, vậy…
Thiệu Ly ngẩng đầu lên, không biết tại sao, cậu muốn trở về thời quá khứ – hồi còn nhỏ vui sướng nhất, chẳng hề phiền não điều gì, không có gì thay đổi, ai cũng ở đây.
Bỗng có người ôm lấy cậu từ phía sau, ôm rất chặt, chính là Lý Hữu.
Lý Hữu nói: “Ly Ly, cậu ta vẫn là bạn tốt nhất của em.”
Thiệu Ly nhắm mắt lại, dựa đầu vào vai hắn, cười nói: “Điều này còn cần anh nói sao?”
Cậu cười nhưng rõ ràng không vui vẻ và khoa trương như bình thường.
Lý Hữu lặng yên trong chốc lát rồi bất ngờ nói: “Anh hát cho em nghe một bài được không?”
Thiệu Ly mở mắt nhìn hắn một chút, nói: “Anh biết hát? Hát gì?”
Lý Hữu nhìn cậu, nói: “Ánh trăng hiểu lòng tôi.”
Thiệu Ly nói: “Không được. Sến quá.”
Lý Hữu nói: “Không phải là rất hợp cảnh sao?” Còn hỏi: “Thế em muốn nghe cái gì?”
Thiệu Ly suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bé Hồ Lô đi.”
Lý Hữu: “… “
Thiệu Ly nói: “Anh có hát không?”
Lý Hữu nói: “Không biết.”
Thiệu Ly bắt đầu hát: “Bé hồ lô, bé hồ lô. Một gốc cây sinh ra bảy đứa bé…”
Hát xong, cậu dựa vào vai Lý Hữu, nói: “Bài đó đó?”
Lý Hữu hiếm khi có vẻ có chút quẫn bách, bất quá hắn cũng hát.
Hát xong, Thiệu Ly nói: “Hát tiếp được không?”
Cậu nói cực kỳ vô tội, thản nhiên không gì sánh được.
Lý Hữu như nhận mệnh, nói: “Được.”
Thế là hai người lại hát “Tiểu long nhân”, “hai con hổ”, “Tìm bạn”, “Nghỉ ngơi là thông minh”, “Một đồng tiền”, lôi toàn bộ nhạc thiếu nhi ra hát một lượt. Thiệu Ly vẫn gây chuyện, nói: “Anh không ổn rồi, chẳng hát bài nào ra hồn cả. Quả nhiên khác thế hệ thật đáng sợ.”
Lý Hữu trong lòng thở dài.
Hắn ôm Thiệu Ly chặt một chút, hỏi: “Vui lên chưa?”
Thiệu Ly đáp: “Cũng tạm được.”
Bọn họ chụm đầu một chỗ, nói chuyện, hát tình ca, hoàn toàn không ý thức được đây là chuyện người yêu làm với nhau.
Thở ra một hơi, Thiệu Ly vươn lưng đứng thẳng lên.
Cậu nói: “Cậu ấy thực sự là bạn tốt của em, Lý Hữu.”
Lý Hữu ôm eo cậu, nói: “Anh biết.”
Sau đó, bọn họ cùng nhau đi xuống lầu.
Quay lại thấy bọn Lưu Bằng Phi và Ngô Kế Tông đang ngồi cạnh nhau vừa đánh bài vừa xem TV rất hưng phấn, hoàn toàn không chú ý tới Lý Hữu và Thiệu Ly đi ra ngoài đã trở về.
Chỉ có Dương Hâm thoạt nhìn không yên lòng.
Thiệu Ly đang định mở miệng, Lưu Bằng Phi lớn tiếng nói: “Đi đâu vậy? Tiểu Hâm vừa xuống lầu tìm chú đấy. Mau tới đây, chờ chú mãi.”
Thiệu Ly sửng sốt, ánh mắt cậu và Dương Hâm chạm nhau. Cậu ý thức được chuyện xảy ra.
Lý Hữu cũng chú ý, nhìn Dương Hâm, nói: “Chúng tôi ở trên tầng thượng.”
Ngô Kế Tông, Lưu Bằng Phi và Đặng Khải không phản ứng gì ghê gớm nhưng Dương Hâm tránh tầm mắt mọi người, cúi đầu chuyên chú xem bài.
Tim Thiệu Ly nảy lên. Cậu nghĩ Dương Hâm hẳn là đi lên tầng thượng và đã nhìn thấy hai người ôm ấp tình tứ.
Bất quá lúc cậu đang phập phồng thì đột nhiên tỉnh táo lại, nói: “Ừ, Lý Hữu lo lắng cho anh nên tìm lên tầng thượng ngồi cùng anh một lát.”
Cậu nói không hề kiêng kỵ, không vòng vo khiến tất cả mọi người sững sờ không nói nên lời.
Ngược lại, Dương Hâm như thể đã biết sẽ là như thế, không lộ vẻ gì kinh ngạc.
Ngô Kế Tông nói: “Ly Ly, mày đây là… anh ta không phải là…”
Lưu Bằng Phi há hốc miệng.
Đặng Khải lúng túng cúi đầu.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...