Lúc này, đồng nghiệp Lữ Phong cũng trùng hợp đi ra khỏi phòng thay quần áo, nhìn thấy chiếc xe của Lý Hữu đang đỗ trước cửa tiệm, liền kinh ngạc hỏi Trần Trạch: “Anh Trần, chiếc xe kia…?”
Trần Trạch nhìn về phía Lý Hữu một cái.
Lữ Phong nhìn theo tầm mắt của anh, tấm tắc chẹp chẹp miệng, giơ giơ mấy ngón tay “Chắc cũng phải cái giá này ý nhỉ?”
Trần Trạch lắc đầu: “Hơn nhiều đấy.”
Lữ Phong sợ tới mức há hốc miệng, lại nhìn Lý Hữu và Thiệu Ly vẫn nói chuyện với nhau như thường, nói với vẻ mặt hâm mộ: “Tiểu Ly cũng thật là lợi hại quá đi, nhân vật tai to mặt lớn như vậy mà cũng quen.”
Trần Trạch không nói gì, trên mặt cũng không có một chút hâm mộ nào. Anh đang suy nghĩ cái người anh rể trên danh nghĩa này của Thiệu Ly rốt cục là sao.
Lúc này, di động của Thiệu Ly đổ chuông.
Cậu tiếp điện thoại, là Dương Hâm.
Dương Hâm ở đầu dây bên kia nói: “Thứ sáu tuần này có trận bóng nên muốn hẹn lũ bạn chí cốt tụ tập ở nhà Thiệu Ly xem bóng đá.”
Thiệu Ly cười mắng: “Phắc, vậy sao không xem ở chỗ cậu luôn đi. Tớ nói này, xem đá bóng là giả, ăn chực mới là mục đích thật sự của cậu đúng không, Dương Tiểu Hâm?”
Dương Hâm nói: “Đình Đình đang có bầu mà. Tớ làm sao có thể để cho cô ấy bận bịu được?” Hắn nói không hề biết xấu hổ: “Hơn nữa ở chỗ cậu cũng yên tĩnh mà. Trước đây anh em cứ mấy bận lại tụ tập với nhau, muốn quậy sao cũng được, thế mới sướng chứ.”
Thiệu Ly lại cười mắng: “Biết rồi, đi chết đi.”
Nói như thế, chính là đã đồng ý.
Thiệu Ly vừa cúp điện thoại, Lý Hữu liền hỏi: “Chuyện gì thế?”
Thiệu Ly hai ba câu liền đem việc này nói ra hết.
Lý Hữu nói: “Em quên em đã đáp ứng cuối tuần này làm gì với Lý Tường rồi sao?”
Hắn nhắc đến thì Thiệu Ly mới nhớ, liền cười nói: “Vậy thì không khó, gọi Lý Tường đến đây luôn, đá bóng phải xem cùng nhau mới náo nhiệt chứ.”
Cậu hoàn toàn không biết rằng xem trận đấu trong miệng Lý Tường cùng với theo chân một đám người xem trận đấu trên TV, tuy cùng là xem, nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau.
Lý Hữu biết, lúc này phỏng chừng hắn có khuyên như thế nào thì cũng vô dụng.
Một người thích nào nhiệt như vậy, sao lại có thể buông tha cơ hội tụ tập với bạn bè cơ chứ, theo chân bọn họ ra nước ngoài, chỉ vì một trận đấu?
Cuối cùng hắn đành nói: “Anh sẽ nói với nó.”
Thiệu Ly gật đầu, lại quay đầu lại gọi Trần Trạch: “A Trạch, tối thứ sáu tuần này cả bọn Dương Tiểu Hâm qua nhà tớ xem đá bóng, cậu có đi không?”
Trần Trạch hỏi lại: “Thứ sáu tuần này sao?”
Thiệu Ly nói: “Đúng đó.”
Trần Trạch nói: “Đi chứ, luật cũ nhé, rượu và đồ nhắm vẫn là tớ mua.”
Thiệu Ly nghe hắn nói như thế liền mừng rỡ, Lý Hữu bên cạnh không nói lời nào cả.
Chờ Thiệu Ly xong việc, Trần Trạch đã tính toán xong sổ sách, đang đứng đợi cậu.
Thiệu Ly cởi quần áo lao động, thay bộ khác, cậu định mở miệng nói thì Lý Hữu nhanh chóng cướp lời: “Đi cùng đi.”
Trần Trạch nghe thấy liền sửng sốt, Thiệu Ly cũng hơi cảm thấy ngạc nhiên.
Lý Hữu chưa bao giờ là người nhiệt tình hiếu khách, vậy thì làm sao có thể chủ động mời một người không quen lắm ăn cơm với hắn.
Nhưng kết quả Lý Hữu cũng không có ý gì cả, chỉ đơn giản là muốn mời khách ăn cơm mà thôi. Biểu hiện của hắn tối nay tốt đến mức khiến kẻ khác giật mình, cũng khiến cho người ta vui vẻ. Không ngờ hắn nói rất nhiều, ngoài chuyện về những việc hắn từng nghe nói ở nước ngoài còn kể về những điều kỳ lạ, phong tập tập quán mà hắn từng đi qua.
Thái độ của hắn cực kỳ nhã nhặn, bình dị gần gũi, không mang theo chút xem thường miệt thị tầng lớp nào, cái loại bộ dáng hữu nghị ôn hòa này, cũng không hề giống hắn bình thường.
Cuối cùng hắn thậm chí còn chủ động giơ ly rượu lên, nói với Trần Trạch: “Mấy năm nay Ly Ly ở bên ngoài, ít nhiều cũng làm phiền cậu chăm sóc rồi. Ly rượu này tôi mời cậu, rất cảm ơn cậu, sau này có việc gì thì có thể tìm tôi. Nếu trong khả năng, tôi sẽ giúp hết sức.”
Nếu như người đối diện mà là một người nào khác có máu mặt ở Thương Hải nghe được câu này, e là đã sớm kích động đến mức phát điên lên rồi.
Chén rượu hứa hẹn này của Lý đại thiếu, đâu chỉ đáng giá ngàn vạn đồng?
Nhưng Trần Trạch cũng không có vẻ gì như thế. Anh chỉ nói: “Anh khách sáo quá, giữa tôi và Ly Ly không cần phải so đo mấy chuyện đó đâu, đúng không Ly Ly?” Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Thiệu Ly. Cách một cái bàn, Thiệu Ly đấm tay với anh một cái, cười hào phóng: “Đúng là anh em tốt của tớ.”
Lý Hữu nheo mắt, hai ngón tay nhẹ nhàng miết lấy mép ly rượu.
Hắn nói: “Không tệ, đúng là anh em tốt.”
Hắn nói nói giống như không hề quan tâm, rất thẳng thắn thành khẩn.
Trần Trạch không nói lời nào cả.
Thiệu Ly nói: “Thứ sáu tuần này nhớ mua nhiều thịt bò vào, bọn Dương Tiểu Hâm nói muốn ăn cái này, vừa rồi còn liên tục gửi tin thúc giục tớ đó.”
Đổi một đề tài mới, trên mặt Trần Trạch cuối cùng cũng có chút ý cười, anh cười mắng: “Quỷ tham ăn.”
Thiệu Ly cũng cười nói: “Chứ còn gì nữa”
Bọn họ cười với nhau.
Cười xong, Thiệu Ly lại nói với Lý Hữu: “Chính là mấy tên quậy như điên trong lần họp lớp trước, anh có ấn tượng không?”
Lý Hữu nói: “Có.”
Cứ như vậy, đề tài được dẫn chuyển theo phương hướng tương đối hòa thuận vui vẻ, không khí sóng ngầm mãnh liệt lúc trước dần lắng xuống.
Sau khi ăn xong, Trần Trạch liền gọi xe về trước.
Hôm nay Thiệu Hiểu Tây đến nhà bạn học chơi, bây giờ cũng vừa đến lúc đi đón cô bé về nhà.
Hai người một lái xe, một ngồi ở vị trí phó lái.
Thiệu Ly nhắm mắt lại, ngửa người ra sau.
Cậu nói: “Vừa rồi anh nói với A Trạch như vậy là có ý gì?”
Lý Hữu nhìn thân ảnh cậu trong gương, ánh mắt sắc bén như muốn xoáy vào lòng người, giọng nói cũng nhẹ nhàng bâng quơ.
Hắn nói: “Để cho cậu ta hiểu rõ một điều.”
Thiệu Ly nói: “Hiểu cái gì cơ?”
Lý Hữu nói: “Cậu ta và em không có thể được.”
Thiệu Ly nói: “Nói bậy cái gì đó!”
Lời này vừa nói ra, mơ hồ mang theo cả một chút buồn bực tức giận, mặc dù cậu tận lực muốn kiềm chế sự tức giận, không hề muốn tranh chấp, giận dỗi với Lý Hữu ở đây tí nào.
Lý Hữu liền ngừng xe lại, châm một điếu thuốc.
Hắn nói: “Ly Ly, đừng giả ngốc. Có những việc em không thể giả ngốc cho qua được đâu.”
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...