Cường Mãi Cường Mại

Thiệu Ly hát xong, buông micro xuống, kéo tay Đường Văn Tuấn hỏi: “Được chưa?”

Dương Hâm vung tay lên: “Được cái con khỉ! Dám cùng vợ bé hát song ca trước mặt vợ cả thế à, coi vợ cả là cái gì?” Hắn đẩy Trần Trạch ra: “Tới luôn A Trạch, hãy cho tên Đường ngốc tử này mở rộng tầm mắt, cái gì gọi là hai vợ chồng đồng lòng tát cạn biển Đông.”

Đường Văn Tuấn cười, giả vờ mắng lại.

Trần Trạch hiếm khi nở nụ cười sảng khoái, ngẩng đầu nhìn Thiệu Ly.

Thiệu Ly càng dứt khoát, đi thẳng đến, đặt micro vào tay hắn.

Cậu thoải mái lấy vòng tay qua cổ Trần Trạch, nhìn một đám người đang la hét, phất tay, nói: “Được rồi, chọn nhạc đi!”

Ngô Kế Tông vội vàng nói: “Chọn đi, con rùa kia.”

Lưu Bằng Phi lại lập tức hưng phấn chạy đi chọn nhạc.

Âm nhạc vang lên, mọi người lại gầm rú, là bài “Em là điều quý giá nhất của anh”.

Mỗi người một câu, cực kỳ hỗn loạn: “A Trạch cố lên, anh rất xem trọng cậu!”, “Hát rất hay, hay hơn cả bản gốc, tôi yêu cậu A Trạch!”, “Đêm nay tôi cược cậu thắng, A Trạch, đừng hại tôi thua cuộc đó.”

Thiệu Ly cùng Trần Trạch bắt đầu song ca.

Hát xong “Em là điều quý giá nhất của anh”, liền nhảy sang “Đêm sum vầy”, tiếp đến là “Hứa yêu em”, rồi chuyển bài “Em là lý do để anh tin vào tình yêu”, cuối cùng là “Cái ôm ấm áp”.

Cái loại tình cảm “Hoa lửa văng tung tóe” này, làm không khí trong phòng hát bùng nổ.

Thiệu Ly còn ôm Trần Trạch, mặt dán vào mặt hắn, cười đến nỗi miệng toét đến tận mang tai, nhìn đám bạn thân hỏi: “Sao? Vợ của anh đây hát như thế nào? Nghe hay không các chú?”


Dương Hâm làm mặt quỷ, hét lớn: “Êm tai ~”

Lưu Bằng Phi cười thâm hiểm, nói: “Uầy, Ly Ly thật có bản lĩnh, dám hưởng tề nhân chi phúc (*), thiệt sung sướng quá đi.”

(*) ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Lý Hữu hừ lạnh.

Trầm Quân vỗ bàn, cười lớn, hắn cảm thấy bữa cơm này rất thú vị.

Ngô Kế Tông nói: “Lại đây Ly Ly, nói nhỏ cho anh biết, vợ cả với vợ bé chú thích em nào hơn? A Trạch hay là Đường ngốc tử?”

Thiệu Ly cười, đẩy hắn ra: “Biến, đừng hòng châm ngòi ly gián tình cảm của anh.”

Mọi người trong phòng đều cười ha ha.

Thiệu Hiểu Tây trở lại chỗ ngồi, tầm mắt lướt qua chạm đến Lý Hữu đang im lặng ngồi uống rượu ở một góc, lại nhìn đến Thiệu Ly đang cùng hội bạn cùng lớp chơi đùa, vừa nói giỡn qua lại, vừa ngồi đánh bài.

Bé cảm thấy Ly Ly nhà mình đêm nay, e rằng có chuyện rồi.

Buổi tối hôm nay, Thiệu Ly cùng đám bạn thân, vừa cười vừa giỡn. Bọn họ uống rượu, ca hát, chơi trò chơi, hưng phấn hồi tưởng lại cái tuổi mười bảy, mười tám ngây ngô, vô tư vô lự, lúc họ còn là học sinh trung học.

Bọn họ mặt đối mặt với màn hình karaoke, giống như trước kia, gào lên những bài “Anh hùng”, “Chúc phúc”, “Mười năm”, “Bạn bè”, “Thuận buồm xuôi gió”. . .

Lặp đi lặp lại mà hét.

Bọn họ tay cầm tay, vai kề vai, thét xong cười, cười xong khóc, sau đó ôm nhau, mượn rượu mà làm càn.

Đến tận lúc tàn tiệc, ngồi vào trong xe, Thiệu Ly còn nói lẩm bẩm: “Hôm nay thật sự là vui đến điên rồi.”

Lý Hữu hai mắt nheo lại.

Về đến nhà, Thiệu Hiểu Tây tắm rửa xong, về thẳng phòng ngủ.

Thiệu Ly nửa nẳm nửa ngồi trên sô pha.

Ý thức của cậu vẫn tỉnh táo, chỉ có điều cậu chẳng muốn nhúc nhích, cậu có thể cảm nhận được một ít hưng phấn còn sót lại kèm theo một chút mất mát, hư không.

Lý Hữu pha ly sữa, đợi cậu uống hết, rồi mới để hai tay xuyên qua đầu gối của cậu, bế cậu lên, trở về phòng.

Thiệu Ly nói: “Không cần bế, dìu tôi là được rồi.”

Lý Hữu lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Thiệu Ly không thèm hé môi, cậu tiếp tục đẩy hắn, giống như cá mắc cạn, giãy dụa theo bản năng.

Đáng tiếc cho cậu, Lý Hữu năm đó có thể sử dụng hai ngón tay bẻ khớp hàm dưới của cậu thì hôm nay cũng có thể vững vàng bế cậu, mặc kệ cậu giãy dụa thế nào cũng chẳng ăn thua.


Bị bế vào phòng, rồi lại bị người khác đè trên giường.

Lý Hữu lấy tay sờ cổ Thiệu Ly, hỏi: “Đêm nay vui nhỉ?”

Thiệu Ly đáp: “Dĩ nhiên.”

Lý Hữu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Thiệu Ly có chút mờ mịt, hỏi: “Cái gì tốt?”

Lý Hữu: “Lát nữa em sẽ biết.”

Nói xong hắn bắt đầu cởi dây lưng.

Hắn chỉ dùng một động tác đơn giản, trực tiếp làm cho Thiệu Ly xù lông.

Thiệu Ly cảm thấy được tình thế không ổn. Cậu thấy sợ hãi, adrenaline tăng vọt, làm cho đầu óc đang mơ hồ của cậu hoạt động trở lại.

Cậu dùng cả tay và chân bò về phía cuối giường.

Cậu còn không ngu ngốc cũng không ngây thơ đến nổi lúc này mà hỏi Lý Hữu: “Anh muốn làm gì?”

Lý Hữu cởi dây lưng, còn có thể làm gì, đáp án đương nhiên chỉ có thể là “làm” cậu.

Mèo nào lại chê mỡ.

Thật là buồn cười!

Kết quả chứng minh cậu cũng không hoàn toàn sai.

Lý Hữu một tay cởi dây lưng, một tay khác tóm lấy thắt lưng của cậu, đè đầu gối của cậu xuống, để cậu nằm ở mép giường, cời hết từ quần dài đến quần lót, lấy dây lưng đánh vào mông cậu.


Thiệu Ly tức giận đến muốn ngất xỉu.

Cậu đỏ mặt tía tai, mắng hắn: “Lý Hữu, cm anh, tôi sẽ thiến anh.”

Cậu thật sự là mượn gan hùm mới dám phát ngôn bừa bãi như thế, lời mắng chửi cứ như nước tràn bờ đê tuôn ra cuồn cuộn.

Lý Hữu nói: “Ly Ly, đêm nay tôi vốn nghĩ muốn đối xử dịu dàng với em. Nhưng mà hình như em không thích nhẹ nhàng thì phải?”

Thiệu Ly hét vào mặt hắn: “Anh là thằng điên!”

Lý Hữu nổi giận, hắn thu hồi dây lưng, trực tiếp lấy tay đánh mông cậu, Thiệu Ly lúc đầu còn la hét, đến cuối cùng thì giả chết, dùng mắt mà trừng hắn.

Cậu trợn mắt mà chịu đựng, hoàn toàn không muốn khuất phục dưới *** uy của Lý Hữu.

Lý Hữu từ đầu đến cuối ý chí kiên định đánh một trận xong khiêng cậu đến phòng tắm, tắm rửa.

Chỉ đơn thuần là tắm rửa.

Hắn thậm chí còn dùng sữa tắm rửa sạch nơi mềm mại chuẩn bị tiếp nhận hắn.

Thật chuyên chú mà tẩy sạch, giống như những người khách hành hương đang thành kính vì tín ngưỡng của mình. Cái nơi non mềm kia sẽ là thánh địa cuối cùng mà hắn hướng tới.

Cuối cùng, Lý Hữu cũng tắm xong cho cả hai, sau đó bế người đang ngồi trong bồn tắm, đi về phòng ngủ.

Hắn đặt Thiệu Ly ở trên giường, đè lên người cậu.

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui