Cường Mãi Cường Mại

Mấy người đang ngồi hoàn toàn chưa từng nghe nói bên cạnh Lý Hữu dạo gần đây có thêm đứa bé tên là “Tiểu Tây” và một người là “ba của Tiểu Tây”.

Hắn giấu thật khéo, quá cẩn thận đi. Nếu như không phải là Lý Duy bất chợt nhắc đến, e rằng cả bọn còn bị gạt lâu dài.

Người đó thực sự không hề lộ mặt, thật quá không bình thường.

Hồi An Tiếu còn đi theo hắn, có bao giờ thấy hắn im lìm giấu giếm thế này.

Hắn thậm chí còn nói: “Để chú hỏi ý kiến bọn họ.” Từ lúc nào mà hắn dễ dãi trong cả lời nói và việc làm thế? Có ai không biết lão đại nhà họ Lý trước giờ nói một không nói hai, cũng không phải là đối tượng có thể thương lượng được?

Chu Mạnh cười gượng hai tiếng, nói: “Chị Ưu, bây giờ em mới tin câu “tre già măng mọc” của chị chính xác không chệch vào đâu được.”

Cậu ta nhìn Thiệu Phỉ, cười đến sâu cay, có pha vị châm chọc.

Thiệu Phỉ tự mình gắp thức ăn cho Lý Duy, không tiếp lời.

Lưu Ưu cũng chẳng mấy khi không lên tiếng.

Bữa cơm đột nhiên lại chuyển thành như vậy, chẳng ai đoán trước được.

————————————————————————————

Bên đường đối diện, Thiệu Ly xen lẫn trong đám người, ngồi bên vừa chơi di động vừa đợi xe bus. Đối với một loạt chuyện phát sinh đó, cậu hoàn toàn không biết gì cả.

Lý Hữu ngồi trong xe, yên lặng hút thuốc, lẳng lặng nhìn cậu qua đám đông người.


Hắn nhớ tới rất nhiều năm trước cũng từng ngồi như thế, lẳng lặng đợi một người.

Hắn cho rằng chuyện đã qua lâu như vậy, lần thứ hai nhìn thấy Tô Viện hẳn sẽ sinh ra cảm xúc rối bời. Kết quả, cảm xúc đó cũng có nhưng không mạnh mẽ như trong tưởng tượng. Hắn nghĩ có lẽ là do giờ không còn trẻ nữa. Người ta nói người càng lớn tuổi, tâm càng cứng, ruột càng lạnh.

Hắn cũng thực sự lạnh tâm lạnh phổi nhiều năm rồi. Lúc gặp gỡ Thiệu Ly, hai bên chung sống, thực sự là ngoài dự định.

Mặt trời nóng bỏng, sườn mặt Thiệu Ly dưới ánh nắng có một vẻ đẹp vừa kín đáo vừa mâu thuẫn.

Nửa mặt cậu đang cười, như thể đang cùng người ta nói chuyện gì buồn cười lắm.

Con ngươi Lý Hữu co rụt lại, mãi sau vẫn chưa phục hồi tinh thần, mãi đến khi tàn thuốc rơi xuống quần mới có phản ứng.

Hắn đỡ lấy trán, cười rộ lên. Hắn cho là mình đã qua cái tuổi thật lòng với người khác lâu rồi, để ý Thiệu Ly như vậy, lý do lớn nhất có lẽ chỉ vì Thiệu Hiểu Tây mà thôi, cũng bởi vì cuộc sống của Thiệu Ly khiến cho hắn có cảm giác như được về nhà vậy.

Hóa ra không phải chỉ có thế.

Giờ khắc này, hắn không thể tự lừa gạt bản thân mình. Đó không đơn giản là động lòng.

Hắn nghĩ chắc nửa đời còn lại sẽ còn phải suy nghĩ nhiều.

Bởi cái người này cũng không khiến cho người ta an tâm được chút nào.

———————————————————————————-

Buổi tối Thiệu Ly mang theo Thiệu Hiểu Tây đến địa điểm họp lớp.

Đó là một nhà hàng hải sản, bao hết bốn cái bàn to, đông chật người.

Nhóm người kia nhìn thấy Thiệu Ly dường như bắt đầu bùng nổ.

Có người nói: “Chú thật không trượng nghĩa nha Ly Ly. Mấy năm không ló mặt, quên bọn anh đây rồi hử?”

Có người nói: “Phạt ba bát trước. Không thì không hết mối hận này của anh.” Thấy phục vụ mang chén đến, kêu ầm lên: “Ấy chà, phục vụ, không thấy tôi vừa nói gì à? Bát to. Mang chén lên làm gì?”

Phục vụ bịt miệng cười trộm.

Sau lại nghe có người nói: “Ly Ly, chú hơi được đấy, còn dắt theo cô bạn nhỏ này.”

Thiệu Ly tức giận đến bật cười: “Đồ dở người. Đây là con gái tao, chớ nói lung tung biết không.”

Lưu Bằng Phi nói: “Đúng vậy, cô bạn nhỏ. Tao không nói sai nha. Mấy người phân xử đi, tao nhầm hay nó nhầm?”

Một đám người điên hô to: “Nó!”


Cả đám nói to tiến đến, lắc cổ bên này bên kia, bóp mặt, vò tóc, thậm chí còn bóp eo nắm mông. Tình cảm hết sức nhiệt tình.

Đều là người đã hơn ba mươi tuổi, còn trò chơi người lớn nào mà không biết, trong đó có nhiều người trước đây là thành viên đội bóng rổ, biết nhau rõ quá rồi, lúc này cho dù trước mặt người yêu hoặc phái nữ cũng không thèm kiêng kỵ gì, ôm nhau thành một đống.

Chợt nghe trong đám người giọng Ngô Kế Tông hô to: “Đường ngốc tử kia, trốn ai thế? Hot boy mày yêu đến rồi còn không chịu ra gặp mặt, xấu hổ cái gì?”

Vừa mới dứt lời, Dương Hâm đã mắng ngược lại: “Cút! Ly Ly là của A Trạch nhà tao. Kêu Đường ngốc tử làm gì? Không cho không cho.”

Trương Nhị ồn ào: “Ai nói Ly Ly của A Trạch? Hoa khôi ta đây là người phản đối đầu tiên.”

Một người bước ra từ đám cựu thành viên đội bóng rổ, cười nói: “Hoa khôi chọn ai? Là A Trạch, hay là Ly Ly của chúng ta, hoặc là cả hai đều muốn cả … ha ha ha.”

Thế là nhân vật chính của câu chuyện đã bị lôi ra, đẩy ngã vào nhau, bắt hôn, điên đến không còn thể thống gì nữa.

Thiệu Hiểu Tây im lặng ngồi ăn. Cô bé đã chẳng buồn trông nom Thiệu Ly đang bị người ta “quấy rối” nữa.

Ăn được một nửa, Dương Hâm nói: “Nghe nói phòng bên cũng có nhóm tụ tập đó.”

Đặng Khải nói: “Chắc chắn có người bao hết á?”

Lưu Bằng Phi nói: “Còn phải nói. Từ trên tỉnh xuống đấy. Người ta sao trộn lẫn với bọn nghèo chúng ta được. Toàn là tinh anh của tinh anh đấy.”

Trương Nhị nói: “Coi như mày nói đúng. Vừa nãy tao thấy vài người, đều là loại chúng ta chỉ thấy trên báo.”

Anh đọc ra mấy cái tên, mọi người nghe mà muốn cắn lưỡi.

Ăn được nửa, cửa phòng bị đẩy ra. Năm sáu người đàn ông ăn mặc nhìn đã thấy không tầm thường, tốp năm tốp ba đi vào.

Phía sau là người phục vụ đẩy bàn ăn theo.

Tất cả mọi người dừng ăn để nhìn, không hiểu tình huống này là làm sao.


Chợt nghe Thiệu Hiểu Tây hô to: “Bác.”

Cô bé nhìn thấy Lý Hữu. Thiệu Ly đương nhiên cũng nhìn thấy.

Trương Nhị ngạc nhiên kêu lên: “Lý tiên sinh, hóa ra anh cũng tốt nghiệp trường này?”

Cô nhận ra Lý Hữu, những người khác ngoại trừ Trần Trạch thì chưa chắc đã nhận ra.

Lý Hữu gật đầu, mặt không biểu hiện gì đi tới bên cạnh Thiệu Ly và Thiệu Hiểu Tây.

Người dẫn đầu nhóm đó cười nói: “Nào nào, chẳng mấy khi tụ tập lại gặp nhau thế này, âu cũng là duyên phận. Uống cùng nhau một ly đi, dù gì ở đây cũng có người quen của chúng tôi…”

Lý Hữu nói: “Trầm Quân.”

Trầm Quân nói: “Đúng thế. Nhiều lời vô nghĩa, nhân dịp gặp gỡ này, chạm ly.”

Sau đó, từng người có thân phận địa vị cao kia đến mời rượu đám Thiệu Ly, đến chỗ Thiệu Ly, Trầm Quân quay đầu lại, cười đến xán lạn mặt mũi, hỏi mấy người đang mời rượu: “Anh em nói xem, người này chúng ta phải mời rượu gì, và mời mấy chén mới đủ?”

Một người đàn ông đeo kính, trang phục thời thượng, trông rất nhã nhặn, đẹp trai, nói: “Rượu phải mời đúng người, rượu thường quá coi sao được.” mắt nhìn chén rượu trong tay Lý Hữu: “Loại nào màu đỏ ấy, hợp với hỉ sự..”

Trong đám người có có mấy cười bật cười thành tiếng.

Thiệu Ly ngoài cười nhưng trong không cười, nghĩ thầm hỉ sự cái con mẹ nhà ngươi, làm như tiệc đính hôn không bằng.

Like Loading…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui