Thiệu Ly tiếp tục uống ly rượu cầm trên tay nãy giờ, rượu rất cay, nhưng cậu cảm thấy giọng điệu nói chuyện của những người này còn cay hơn cả rượu.
Lý Duy thấy cậu uống rượu, uống đến nhíu mày, có chút tò mò hỏi: “Chú đang uống cái gì vậy?”
Thiệu Ly hỏi: “Con muốn uống không?”
Lý Duy có chút do dự nhìn cậu.
Thiệu Ly mượn chiếc đũa chấm chút rượu, cho vào miệng của nó, Lý Duy liếm miệng, sau đó bắt đầu le lưỡi phì phì. Nó nhăn mày nhăn mặt hỏi: “Eo ơi, cái này là cái gì thế?”
Thiệu Phỉ cùng Lưu Ưu nhìn thấy che miệng cười, Lý Hữu nở nụ cười hiếm thấy.
Chu Mạnh ngồi đối diện, cũng cười tượng trưng hai tiếng, nhìn Lý Trình hỏi: “Trình Trình, có muốn nếm thử luôn không?”
Lý Trình lắc đầu.
Tô Viện nói: “Cái thằng cụ non này, chẳng có điểm nào giống mẹ hết.”
Chu Mạnh đáp: “Không giống mẹ thì tất nhiên là giống ba, đúng hay không Trình Trình?”
Lý Trình cúi đầu không nói lời nào.
Lúc này, tất cả mọi người cũng không ai nói gì.
Thiệu Ly cảm thấy câu này nghe có chút quen tai, nhưng chẳng nhớ đã nghe được ở đâu.
Sau đó chợt nghe Thiệu Phỉ nói: “Chuyện Tiểu Mạnh tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, chị Viện chắc hẳn đã biết?”
Tô Viện liếc mắt nhìn Chu Mạnh một cái rồi nói: “Nó có được thành công như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ em. Chị rất biết ơn em, nếu không phải nhờ em, chắc nó chỉ mãi lòng vòng một chỗ trong cái giới này. Chị không biết nên cảm ơn em như thế nào nữa.”
Thiệu Phỉ nói: “Không cần khách sáo đâu chị Viện, cậu ấy là em của chị, dĩ nhiên em phải giúp đỡ rồi.”
Lưu Ưu liền tiếp lời: “Tiểu Mạnh vừa thông minh lại đẹp trai, rất có năng lực, ai thấy cũng thích, có thành tựu như ngày hôm nay, cũng là do cậu ấy tự mình có cố gắng, cũng chẳng phải tất cả đều nhờ vào Phỉ Phỉ.”
Chu Mạnh nửa đùa nửa thật cười, nói: “Chị Ưu đang khen em thật hay là đang chê em đấy?”
Lưu Ưu làm bộ dạng ôm tim: “Cái gì, tất nhiên là khen cậu.”
Bọn họ mỗi người một câu, người này nói người kia giỡn, Thiệu Ly càng nghe càng cảm thấy quái lạ.
Cậu có cảm nhận rằng Thiệu Phỉ cùng Chu Mạnh chẳng có vẻ hòa thuận như đang cố biểu hiện.
Trái ngược với mọi người, Lý Hữu nhìn không ra chút cảm xúc gì, ngồi bên cạnh cậu.
Giữa chừng, Thiệu Ly rời khỏi đi vào toilet.
Từ trong toilet đi ra, đã thấy Lưu Ưu đứng cuối hành lang, một tay cầm điếu thuốc, thấy cậu đi ra, cô lấy tay vẫy vẫy, Thiệu Ly từ từ bước tới hướng cô.
Lưu Ưu hỏi “Chắc cậu đã nhìn ra?”
Thiệu Ly: “Là sao?”
Lưu Ưu nhả một làn khói, nói: “Chu Mạnh đã hủy hợp đồng với chị cậu, còn mở một phòng làm việc, đoạt đi của chúng ta vài nghệ sĩ. Đúng là một thằng nhóc có năng lực, hơn nữa lại có chỗ dựa trước mắt, Phỉ Phỉ sớm muộn gì cũng bại dưới tay nó.”
Cô đưa cho Thiệu Ly một điếu thuốc, cậu cầm lấy nhưng không hút.
Cậu nói: “Việc ở đời, lúc nào chẳng có cạnh tranh, chị hãy lựa lời khuyên giùm chị Phỉ đừng quá để tâm, đời còn dài, tiền lúc nào kiếm cũng được.”
Lưu Ưu nói: “Cậu không hiểu đâu Thiệu Ly, trên đời này không chỉ có duy nhất một đạo lý “mình không tiến được thì chính là lùi”, cũng như vậy, bây giờ người khác tiến cũng là cậu đang lùi rồi đó. Phỉ Phỉ thật vất vả mới có địa vị như ngày hôm nay, Chu Mạnh lại có tham vọng cao, quyết tâm muốn thay thế cô ấy. Nó không nghĩ lại mà xem, là ai lúc trước đã dẫn dắt nó, giúp nó từ vị trí một thực tập sinh ở công ty quản lý đi lên, nếu không, làm gì nó được như bây giờ. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, không cần thiết phải nhắc lại.”
Thiệu Ly không phải không biết rõ ở giới này lắm thị phi, tranh đua lẫn nhau. Nhưng cậu không biết nên nói cái gì.
Con đường này là do chính Thiệu Phỉ lựa chọn, đã đến nước này, không phải người khác muốn xen vào là được.
Cậu gãi đầu cười, nói: “Chị của tôi không phải còn có chị kế bên sao? Tôi nghĩ, Chu Mạnh không phải là đối thủ của hai chị.”
Lưu Ưu thở dài: “Haiz, tôi thì tính làm gì, chỉ là một người thấp cổ bé họng. Nhìn xem Chu Mạnh kìa, chưa gì đã mời được một át chủ bài ra áp trận.”
Thiệu Ly hỏi: “Là sao?”
Lưu Ưu cười: “Cậu biết Tô Viện là ai không?” Cô dùng tay mô tả “Cô ta là vợ lẽ của ba Kim, đã sinh cho Lý gia đứa con trai thứ ba – chính là Lý Trình. Kim mặc dù không ưa gì cặp mẹ con này, nhưng đối xử với Tô Viện không tồi đâu.”
Thiệu Ly nghe xong cảm thấy như lọt vào trong sương mù, cậu nói: “Tôi có cảm giác mình đang xem một bộ phim truyền hình dài tập.”
Lưu Ưu hít một ít thuốc xong nhả ra từng hơi khói, cười, hình như cô cảm thấy Thiệu Ly là một người rất thành thật, dễ trêu chọc, thật mới mẻ không giống như họ, lúc nào cũng trong một vòng luẩn quẩn ganh đua lẫn nhau.
Sau đó cô nói: “Nhìn bộ dạng của Kim có vẻ rất thích Phillip .”
Câu nói này không hề có đầu có đuôi
Thiệu Ly nói: “Thằng nhóc kia rất ầm ĩ.”
“Ha ha” Lưu Ưu cười rộ lên: “Đứa nào biết khóc sẽ có kẹo ăn đó.” Cô vỗ vai của Thiệu Ly nói: “Cậu hãy cố gắng thay Phỉ Phỉ chăm sóc Phillip nhé.”
Thiệu Ly nói: “Tôi đang muốn bàn với chị về chuyện này. Lúc trước đã nói, sẽ cho Lý Duy làm con của tôi. Việc này tôi đã suy nghĩ được một tuần, điều kiện nhà tôi có hạn, Lý Duy qua ở không quen thì đã đành, nhưng chị tôi cũng rất nhớ nó. Tôi nghĩ, chuyện này tốt hơn là nên nghĩ biện pháp khác để giải quyết.”
Lưu Ưu trầm ngâm nói: “Cậu nói vậy cũng rất có lý.”
Sau đó, cô rút mấy điếu thuốc, suy nghĩ một lúc rồi nói:”Hay là như vầy, tôi nhờ người khác tìm một nơi bí mật để thỉnh thoảng Thiệu Phỉ mang Duy Duy đến đó ở vài hôm, cho dù không may có một ngày bị đám chó săn tìm thấy, thì nói đó là nhà của cậu. Như vậy là có thể che giấu hết mọi chuyện. Cậu nghĩ thế nào?”
Thiệu Ly nói: “Hai người cứ bàn bạc với nhau đi.”
Lưu Ưu nói: “Đến cuối cùng, chỉ có cậu – Thiệu Ly là thật lòng với Phỉ Phỉ, nhiều năm như vậy, thật thật giả giả, mỗi người đều đeo trên mình một lớp mặt nạ, kết quả vẫn là…”
Thiệu Ly cắt đứt lời nói của cô: “Tôi cũng chỉ có thể làm được như vậy.”
Cậu thực sự bất lực, không thể giúp nhiều hơn nữa.
Hồi trẻ và bây giờ, chuyện có thể làm và không thể làm rất khác nhau.
———————————————————————————————–
Trở lại bàn ăn, chợt nghe đến Thiệu Phỉ hỏi: “Chị Viện lần này trở về, định ở lại trong nước bao lâu?”
Tô Viện nói: “Còn chưa chắc chắn, chỉ muốn mang Trình Trình trở về, cảm nhận một chút hoàn cảnh của quê hương. Chị chỉ sợ tương lai, nó nói tiếng Anh lưu loát, ngược lại tiếng Trung không biết gì.”
Thiệu Phỉ cười: “Tony thông minh như vậy, làm sao có thể nói không tốt tiếng Trung.”
Chu Mạnh nói: “Đó là dĩ nhiên, chỉ số IQ của Trình Trình gần 140, suýt soát thiên tài rồi.” Vừa cười vừa nhìn Lý Hữu nói: “Chị Viện nói, buổi chiều muốn dẫn Trình Trình đi shopping rồi xem triển lãm tranh, buổi chiều lại xem phim “Y Lệ Toa Bạch”. Chỉ cần là tác phẩm của Vi Bá, chị Viện không bỏ lỡ buổi nào. Khó có dịp trùng hợp như vậy, đúng lúc chúng ta cũng muốn đi xem, ý anh sao?”
Chu Mạnh nhìn Lý Hữu.
Lý Hữu im lặng uống trà.
Sau đó hắn nói: “Không được. Buổi tối tôi có việc rồi.”
Bị từ chối thẳng thừng, Chu Mạnh hơi ngây người. Có lẽ, hắn không ngờ Lý Hữu sẽ từ chối, nụ cười trên mặt cứng ngắc, lại không dám nói gì, nhìn có vẻ không được tự nhiên.
Tô Viện hình như không để ý đến mẩu đối thoại của bọn họ, mỉm cười nhìn Thiệu Phỉ, nói: “‘Mãi đến cuối cùng, cô vẫn thuộc về khiêu vũ, vận mệnh của cô từ khi sinh ra đã gắn liền với khiêu vũ”. Đây là lời thoại chị thích nhất trong một vở kịch, Thiệu Phỉ, em bình thường hay đọc kịch bản, em cảm thấy câu này có ý nghĩa gì?”
Nửa câu đầu cô nói bằng tiếng Anh, Thiệu Phỉ hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể cúi đầu cười gượng.
Lý Hữu vẫn im lặng.
Lưu Ưu nói: “Suy cho cùng, A Viện ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hiểu biết nhiều, nếu đổi lại là tôi, miễn phí tặng tôi vé đi xem, tôi cũng nghe không hiểu. Nói tới đây, tôi thật nhớ lúc trước nhờ người dạy Tiểu Mạnh tiếng Anh bù lại lúc trước cậu ấy không học, quả thật là cực hình mà. Chỉ có bảng chữ cái gồm hai mươi sáu chữ, cậu ấy phải mất đến hai tuần cũng không nhớ hết. Mọi người nói xem có phải tiếng Anh rất khó học không?”
Chu Mạnh nói: “Chị Ưu, có phải chị cố ý chờ đến ngày hôm nay để gợi lại vết sẹo của em phải không?”
Lý Hữu vẻ mặt lãnh đạm, lên tiếng: “Lưu Ưu nói chuyện lúc nào cũng hài hước.”
Thiệu Phỉ cười phụ họa: “A Ưu nói chuyện thường không biết giữ miệng, Tiểu Mạnh cậu cũng không phải không biết tật xấu này của chị ấy.” Sau đó, cô lại nhìn Tô Viện nói: “Để cho chị chê cười rồi, chị Viện.”
Tô Viện nói: “Không sao, đúng như A Hữu nói, chị biết A Ưu rất hài hước.”
Lý Hữu trên mặt vẫn không có biểu tình gì.
Thiệu Ly ở một bên vừa ăn cơm, vừa nghe bọn họ nói chuyện với nhau, câu nào cũng đầy ẩn ý, cảm thấy rất nhàm chán nhưng vẫn chăm chú nghe, thật là mâu thuẫn.
Chưa kể, bọn họ trước một câu, sau một câu, xổ ra cả tràng Tiếng Anh, nghĩ đến lần trước, lúc Trần Trạch nhờ cậu nghĩ một nickname, Lý Hữu cực kỳ bình tĩnh nói ra câu “thanh niên 2B” kia.
Chỉ cần nghĩ đến đây, cậu đã cảm thấy buồn cười.
Vì thế cậu nhanh chóng uống một ngụm trà, đem cơm trong miệng nuốt xuống.
Cậu vẫn sợ, mình nhịn không được, giống như lần trước, phun đầy cơm lên mặt Lý Hữu. Làm như vậy rất khó coi.
Lý Hữu nhìn cậu, hỏi: “Em cười cái gì vậy?”
Giọng nói không lớn, thanh âm không cao không thấp, nhưng vẫn khiến tất cả mọi người trên bàn cơm chú ý.
Thiệu Ly đành phải đem chuyện đó kể thành chuyện cười cho mọi người cùng nghe, dĩ nhiên đã tự động lược bỏ sự có mặt của Lý Hữu.
Lý Hữu nghe xong, chỉ nhướng nhướng mày tỏ ý gì đó chứ không có phản ứng gì đặc biệt.
Cuối cùng, Lưu Ưu là người đầu tiên cất tiếng cười: “Ôi! Thiệu Ly, câu đó ai nói vậy, thật giỏi.”
Thiệu Ly cười ha hả: “Đúng vậy, giỏi quá đi ấy chứ.”
Thiệu Phỉ cười nói: “Em bây giờ vẫn còn giữ quan hệ tốt với A Trạch như vậy. Chị nhớ hồi còn đi học, hai người dính như sam, một bước cũng chả rời nhau.”
Cô nói mà không hề có có chủ ý gì, vẻ mặt cũng bình thường, rất ít khi trước mặt người khác cô chủ động nói về những chuyện trước đấy.
Thiệu Ly ngẩn người, gãi đầu cười cười: “Làm gì đến mức đó.”
Cậu không biết Thiệu Phỉ nói câu này có ý tứ gì, hoặc phải nói, thái độ hiện tại của cô đến cuối cùng muốn nói với cậu điều gì.
Sau đó bọn họ bắt đầu về những vấn đề trong xã hội, muôn hình vạn trạng, đủ thứ chuyện trên đời.
Cơ bản chỉ có Thiệu Ly nói, tất cả mọi người ngồi nghe.
Lúc này,Thiệu Phỉ không hề xấu hổ giống lần trước, ngẫu nhiên cô còn có góp vui một hai câu, bộ dáng hết sức thân thiết.
Thiệu Ly cảm thấy tâm tình của cô hôm nay thật sự rất tốt.
Ăn được một chút, Thiệu Ly nghĩ cách chuồn êm.
Cậu thật sự chống đỡ không nổi, nói đến mức cơ miệng muốn tê liệt.
Hơn nữa, buổi chiều cậu còn phải đi làm, cậu không giống mấy người này – ngồi không cũng có tiền.
Cậu vừa đi, không khí của bàn ăn liền trở nên nặng nề.
Không đến một phút đồng hồ, Lý Hữu đẩy ghế, đứng lên, nói: “Tôi còn có việc, mọi người từ từ ăn.”
Hắn nhấc chân bước đi.
Đi rồi vài bước, Lý Trình ở phía sau hắn, nói: “Anh ơi, mẹ nói ngày mai muốn dẫn em đến công viên trò chơi chơi, anh có đi không?”
Lý Hữu dừng bước, xoay người lại.
Hắn im lặng nhìn Lý Trình một cái rồi lại nhìn Lý Duy, nói: “Ngày mai, anh không rảnh, em đi chơi với Lý Duy đi.”
Tô Viện không nói lời nào.
Lý Trình lại hỏi: “Còn ngày mốt thì sao?”
Lý Hữu nói: “Lý Trình, nghe lời đi.”
Vẻ mặt hắn không cần quá mức nghiêm túc, cũng có thể làm cho người khác ngoan ngoãn im miệng.
Lý Trình cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Lý Duy đột nhiên nói: “Kim, chú kêu Tiểu Tây đi cùng đi, em ấy lá gan lớn, cái gì cũng không sợ. Dẫn theo ba của em ấy đi cùng luôn nha, nhưng mà con không muốn cùng chú ấy vào nhà ma đâu. Chú ấy rất xấu tính, rất thích dọa dẫm người khác.”
Nghe nó nói xong, mọi người đều kinh ngạc.
Sau đó, bỗng nhiên Lý Hữu nói: “Được rồi. Để chú chuyển lời đến họ hỏi giúp con.”
Lý Duy nghe được câu này, nhịp nhịp chân trước, cảm thấy vô cùng vui sướng tiếp tục ăn sushi cá hồi của nó.
Nó còn quá nhỏ, căn bản không biết mình chỉ tùy tiện nói một câu lại giống như sấm sét giữa trời quang, hiệu quả vô cùng lớn.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...