Lời này, một chữ cũng không lọt vào tai Thiệu Ly.
Cậu say đến mơ hồ, còn bị giày vò đến mức hai tai ong ong, đầu óc mơ màng, không thể giữ được tỉnh táo để nói chuyện.
Buổi tối hôm đó, “động đất” đến hơn nửa đêm.
“Ngày hôm sau”, lần đầu tiên Thiệu Ly mới sáu giờ sáng đã tỉnh, sau đó cậu dùng thời gian không đến nửa phút nhớ lại cụ thể từng chi tiết, quá trình vụ “động đất” tối hôm qua.
Dương Tiểu Hâm kết hôn, cậu thay Dương Tiểu Hâm chắn rượu nên say đến không biết mình là ai.
Dương Tiểu Hâm ôm vợ của hắn đi động phòng, còn cậu về nhà.
Dương Tiểu Hâm sắp có con, cậu. . .
Hình như. . .
Cậu nhớ ra rồi.
Cậu đã ngủ với Lý Hữu, hơn nữa Lý Hữu còn không thèm sử dụng biện pháp an toàn.
Dùng bao cũng chưa chắc an toàn trăm phần trăm, huống chi còn không thèm trang bị gì đã xách súng ra trận.
Mẹ kiếp!
Thiệu Ly đang ôm đầu kêu rên, hình như nhớ ra cái gì, liền luống cuống tay chân đứng lên.
Cậu phải ra tiệm thuốc, mua thuốc để cứu vãn tình hình mới được.
Tới tiệm thuốc, cậu chỉ cần nói sơ qua “yêu cầu”, cô bán thuốc đã hiểu rõ, đưa ra một hộp thuốc, nói: “Thuốc này dùng trong vòng bảy mươi hai giờ.”
Thiệu Ly, nó: “Tôi hiểu rồi.”
Cô bán thuốc tiếp tục dặn dò: “Thuốc này một tháng chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai sẽ không còn hiệu quả.”
Thiệu Ly đáp: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Cô bán thuốc: “Thuốc này không đảm bảo nhất định có hiệu lực.”
Thiệu Ly: ” . . .”
Cô bán hàng: “Vậy cậu còn muốn mua không?”
Thiệu Ly vừa định nói muốn, thì một bàn tay từ từ duỗi đến trước mặt cậu, trả hộp thuốc lại cho cô bán thuốc.
Thiệu Ly quay qua, là Lý Hữu.
Lý Hữu từ tốn đáp: “Cái đó không cần, lấy cái này thôi.” Hắn thuận tay ném hai hộp gì đó lên quầy tính tiền, thì ra là hai hộp bao cao su.
Thiệu Ly gần như là nhìn thấy quân địch trước mặt, lập tức đẩy hắn ra lớn tiếng nói: “Bán cho tôi hộp thuốc này.”
Cô bán thuốc nhìn Thiệu Ly như nhìn thấy cái gì kỳ lạ lắm vậy, nhưng vẫn đưa thuốc cho cậu. Thiệu Ly bối rối nhanh chóng tính tiền. Cuối cùng, Thiệu Ly cũng nhớ ra đây là nơi công cộng, không thể trực tiếp gây sự với Lý Hữu
Mua xong thuốc về đến nhà, hai người mặt đối mặt ngồi nhìn nhau, ở giữa là bàn ăn dài tầm một thước.
Thiệu Hiểu Tây thì đang xem chương trình khám phá trên TV.
Những đứa trẻ tầm tuổi này thường tràn ngập hiếu kỳ với tất cả sự vật xung quanh.
Bàn ăn bên kia, Thiệu Ly vẻ mặt không thân thiện cho lắm nhìn Lý Hữu, nhưng Lý Hữu vẫn rất bình tĩnh.
Thiệu Ly: “Sao anh còn chưa về? Bộ định ở lại ăn cơm trưa chắc?”
Lý Hữu uống ngụm trà, đáp: “Tôi đã hứa với Tiểu Tây rồi, cuối tuần này dẫn hai cha con em đi ăn cơm tối.”
Thiệu Ly: “Ăn cơm?” Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, cậu mới nhớ ra. Cậu cố gắng kìm chế, nói: “Cuối tuần là chuyện của cuối tuần, đợi đến đó hãy tính, anh có thể về rồi!”
Lý Hữu nhìn cậu, thở dài: “Hôm nay chính là cuối tuần. . .”
Thiệu Ly ngây ngốc hỏi lại: “Hôm nay chủ nhật sao?”
Lý Hữu đáp: “Ừ.”
Cái quái gì thế!
Cậu vậy mà ngủ hết trọn một ngày.
Tròn một ngày một đêm ….
Giỏi lắm tên họ Lý!
“Thì ra là vậy.” Thiệu Ly cắn răng, châm chọc: “Anh giỏi lắm, Lý Hữu.”
Lý Hữu tiếp tục uống trà, không nói lời nào.
Đây hình như là lần đầu tiên Thiệu Ly gọi rõ ràng, rành mạch tên của hắn.
Vậy mà hắn cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Hai người mặt đối mặt, ánh mắt ở giữa không trung đánh giá lẫn nhau.
Thiệu Ly hỏi: “Anh chưa quên rằng tôi từng đánh chú anh đấy chứ?”
Lý Hữu đáp “Không quên.”
Thiệu Ly tiếp tục: “Vậy anh nghĩ tôi dám đánh Lý Chiêu Vinh nhưng không dám đánh anh, phỏng?”
Lý Hữu vẫn tiếp tục nhàn nhạt nói: “Không phải.”
Thiệu Ly: “Vậy anh còn dám thừa dịp tôi say ngủ với tôi. Anh có biết làm như vậy là cưỡng đoạt không?”
Lời này nghe thế nào cũng không phải chuyện cười bình thường.
Lý Hữu nhìn cậu, rất “thành khẩn, thẳng thắn” nói: “Không phải tôi cưỡng đoạt em. Trên thực tế, lần này là do em chủ động đó Ly Ly.”
Thiệu Ly nghiến răng: “Tôi chủ động?”
Lý Hữu nói: “Ừ. Chắc là do em hâm mộ Dương Hâm kết hôn, ôm tôi vừa hôn vừa bảo muốn động phòng.”
Một câu nói trực tiếp châm trúng ngòi nổ của Thiệu Ly, cậu bắt đầu bùng nổ: “Cút con mẹ anh chứ kết hôn, tôi có nói là kết hôn với anh à.”
Lý Hữu đáp: “Ly Ly, tôi không thích câu nói đùa này của em.”
Lúc này, giọng bọn họ nói chuyện đã hơi lớn tiếng.
Thiệu Hiểu Tây lập tức chú ý đến họ.
Bé quay đầu lại, tầm mắt nhìn nhanh qua Lý Hữu vàThiệu Ly, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ly Ly, hai người có chuyện gì vậy?”
Chỉ một câu hỏi đã nhắc nhở hai người, hiện tại cũng không phải là lúc để tranh cãi.
Việc này không thể ầm ĩ thêm nữa, chỉ có thể từ từ đợi ngày qua ngày phai nhạt dần.
Chuyện đã xảy ra rồi có truy cứu trách nhiệm của ai cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thiệu Ly luôn luôn suy nghĩ đơn giản, dây thần kinh thô to hơn người bình thường, không phải là kiểu người hay tự tìm rắc rối cho bản thân.
Nhưng dù thần kinh cậu có to đến đâu, vẫn ý thức được, cậu và Lý Hữu từ lúc đó bắt đầu trở nên có chút không bình thường.
Thứ cảm giác đó không tên đó, không thể nào mà nói rõ, giống như một giây trước, hai người còn có thể bình thường nói chuyện với nhau, giây tiếp theo, không hiểu sao lại đụng đến một đề tài nhạy cảm, không ai nói lời nào.
Ngẫu nhiên, hai người có thể vì chút chuyện tầm phào mà cãi nhau hai ba câu.
Rõ ràng không phải là chuyện gì quan trọng, không đến mức khắc khẩu, nhưng vẫn rất dễ dàng khiến cả hai khó chịu.
Cũng may sau ngày đó, Lý Hữu coi như có quy củ, biết thức thời không tiếp tục làm loại chuyện “cưỡng đoạt” này nữa.
Thiệu Ly vẫn đề phòng hắn một thời gian. Dần dần, thần kinh thô của cậu phát huy công dụng, đã quên “vết sẹo” cũ, đem chuyện phát sinh đêm đó quẳng ra sau đầu.
Hơn nữa, cậu cũng hiểu rõ quan hệ hiện tại của hai người không thể nào cắt đứt, cũng không thể cả đời không qua lại với nhau, đành trở lại giống như lúc trước, chỉ là không còn tự nhiên như khi ấy nữa.
Nhưng lại có chuyện khác xảy ra.
Lý Chiêu Vinh bị trúng gió, kèm theo đó còn lộ ra chuyện có con riêng với nữ diễn viên Thiệu Phỉ, hơn nữa, đứa bé đó đã được tám tuổi.
Chuyện cha đứa bé là ai khiến mọi người xôn xao. Lý Hữu không phải là người có nhiều tin đồn, hắn làm việc dứt khoát, âm trầm, không ai dám đắc tội vậy mà cũng có lúc bị người khác đưa vào danh sách, đã thế, càng ngày càng có nhiều lời ra tiếng vào.
Chuyện càng ngày càng lớn.
Thậm chí, trên mạng còn có nguyên bài post đặc biệt phân tích rõ ràng, chi tiết sự giống nhau về đường nét gương mặt giữa Lý Duy và Lý Hữu.
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...