Chuyện mất mặt như vậy, cho dù đầu Thiệu Ly có bị kẹp cửa, cậu cũng không ngu ngốc mà làm.
Con nít mà, đứa nào chẳng muốn ở chung với bố mẹ nhiều một chút.
Đã vậy thì cứ cho gặp, quang minh chính đại mà gặp.
Thiệu Ly vô tư nghĩ cứ coi như tất cả vì con gái yêu của cậu thôi mà.
Tuy rằng quá trình mang thai Thiệu Hiểu Tây không sung sướng gì, nhưng kết quả lại tốt vượt ngoài ý liệu, tốt đến mức làm cậu vô cùng vui mừng, vì vậy khi nhìn thấy tên họ Lý nào đó thường xuyên viện cớ xuất hiện, cậu cũng chỉ cắn răng chịu đựng.
Cậu cũng không thèm quan tâm tên họ Lý có muốn giở trò “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt”(*) hay không.
(*) Trích từ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo
Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt.
Hướng dương hoa mộc dị vi xuân.
Dịch nghĩa: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước
cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân
Ý cả câu là ở gần thì được ưu tiên.
Tự bản thân cậu biết mình không phải “ánh trăng” mà tên họ Lý cũng không phải “lâu đài gần bờ nước” có thể tiếp cận kia.
Hơn nữa, Lý Hữu là một người kiêu ngạo, nếu không phải cam tâm tình nguyện đưa đến miệng hắn, hắn sẽ không ăn.
Trước kia chưa hề có tiền lệ.
Thiệu Ly thành thật cảm thấy không có gì phải lo lắng, cho dù không tin được “nhân phẩm” của tên họ Lý, cậu vẫn không tin hắn dám giở trò với mình.
Đã rất nhiều năm, cậu chưa từng khâm phục ai, chỉ có duy nhất một lần là bội phục Lý Hữu năm đó sau khi bị cự tuyệt, liền trực tiếp, quyết đoán cúp điện thoại, thật là “khí phách”.
Nhìn xem, cho dù nước giếng có gần nước sông, nhưng nước giếng vẫn không phạm nước sông chút nào, thật quá tốt..
Tuy nhiên, điều khiến Thiệu Ly không ngờ nhất tên họ Lý này nhìn không đáng tin như vậy mà học vấn cũng không tệ lắm. Đôi khi, Thiệu Hiểu Tây gặp phải bài khó, hắn có thể dạy phụ đạo cho bé, lúc rảnh rỗi còn có thể dạy Thiệu Hiểu Tây vài câu tiếng nước ngoài mà với cái trình độ IQ của Thiệu Ly thì còn lâu mới hiểu được.
Phát âm tiếng nước ngoài vừa phải cong lưỡi, vừa kỳ lạ khiến mỗi lần Thiệu Ly nghe thấy, ánh mắt đều xoay vòng vòng .
Nghĩ kĩ lại, không cần tốn một đồng nào lại có một gia sư kiêm bảo mẫu miễn phí trông coi Thiệu Hiểu Tây, quả là lời to.
Thậm chí còn giúp cậu có nhiều thời gian lêu lổng với đám bạn thân của cậu.
Hồi trước, ở lớp, thậm chí là cùng khối, Thiệu Ly là rất nổi tiếng trong đám bạn cùng lứa, là thành viên đội bóng rổ, chưa kể còn biết ăn nói, lại có chức vụ trong hội học sinh, rất nhiều nữ sinh thầm mến cậu, thật là vừa có tiếng vừa ngầu làm sao.
Lúc đó, bất kể có cùng khối hay không, ai không biết nhân vật Thiệu Ly thì đúng là quá lạc hậu. Ai nhìn thấy cậu cũng đều gọi “Ly ly”..
Có duyên là một chuyện, nhưng mượn lời Trần Trạch thì là: một đám dư thừa hormone đến thời kỳ động đực nhưng không có chỗ sử dụng, chỉ đành mượn tên Ly Ly ngốc này mà dụ dỗ mấy em gái, đương nhiên là trừ hắn ra.
Hiện giờ, “Ly Ly” lại đã trở lại, quả thực giống như cá ở dưới nước, chim ở trong rừng.
Cho nên, Thiệu Ly rất bận, bận như chưa từng được bận.
Vừa vội vàng hẹn gặp mặt mấy em gái, vừa phải sắp xếp dự lời mời của mấy đứa bạn cùng trường.
Cậu lại trở thành “Hot boy” giống hồi trước .
Gương mặt đẹp trai, sáng lạn, cả người dường như hoạt bát hơn hẳn.
Lý Hữu đầu tiên là thấy hài lòng, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhưng từ từ mắt hắn cũng không thể nhúc nhích nữa, cũng không còn hài lòng như trước.
Bạn của Thiệu Ly, con gái rất nhiều nhưng con trai lại áp đảo hơn hẳn.
Con gái rất có thiện cảm với cậu, nhưng con trai lại càng thích cậu, hơn nữa còn rất thân thiết đến mức đi xem mắt cũng dắt cậu theo.
Lý do rất đơn giản, bởi vì không tìm đâu ra người biết ăn nói hơn Thiệu Ly, càng không sợ mất mặt “bạn bè nhà trai” .
Trùng hợp hơn nữa, có lần lại gặp phải Lý Hữu.
Lúc ấy, Lý Hữu mới vừa đem chìa khóa xe giao cho cậu nhóc giữ cửa, bước vào đại sảnh khách sạn bất chợt nhìn vào quán cà phê bên kia đã thấy hai cặp nam nữ ngồi đối mặt với nhau.
Họ đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đáng nói hơn nữa, một người nam trong đó chính là Thiệu Ly.
Tới gần, liền nghe Thiệu Ly đang nhìn chằm chằm vào chiếc Koenigsegg của hắn mà bình luận: “Xời, mua cái xe kia thì đáng gì, dám chơi thì phải mua hẳn chiếc AutoArt mà xài. Thế mới gọi là có tiền, hê hê.”
Hai cô gái đối diện bị chọc đến cười khanh khách.
Thiệu Ly còn hỏi: “Có đúng hay không hả Dương Tiểu Hâm?”
Dương Hâm kẹp cổ cậu, vò đầu cậu, cười không ngừng: “Ly Ly, cậu thật không có tiền đồ. Da mặt của cậu làm ra từ cái gì vậy?” Vừa nói vừa nhéo mặt Thiệu Ly.
Hai người bọn họ huyên náo làm hai cô gái cười đến đau bụng.
Sắc mặt Lý Hữu nhìn không tốt lắm.
Hơn mười giờ tối, Thiệu Ly mới ăn cơm xong rồi về nhà, nhìn tên họ Lý đang ngồi trên sô pha, cậu theo thói quen chào “Hi” coi như chào hắn.
Lý Hữu không thèm để ý tới cậu.
Một lát sau, Lý Hữu mới nói: “Sau này nhớ về sớm một chút, tôi không thể mỗi ngày đều chờ em đến tối như vậy.”
Thiệu Ly cảm thấy đêm nay tên họ Lý thật kỳ lạ.
Cậu mới nói: “Về sau nếu có việc anh cứ về trước, chẳng lẽ con gái tôi cứ phải có người trông mới được à?”
Lý Hữu thở ra một hơi, không nói gì.
Ánh mắt của hắn không được thân thiện cho lắm.
Thiệu Ly cũng không để ý, cậu huýt sáo một bài nho nhỏ rồi đi vào phòng bếp nấu nước uống.
Cậu vừa châm nước vào bình, cắm dây vào ổ điện, mới từ phòng bếp đi ra, đã nghe Lý Hữu hỏi: “Hôm nay lại đi gặp bạn cùng học sao?”
Thiệu Ly thuận miệng đáp: ” Ừ, theo Dương Tiểu Hâm đi gặp vợ tương lai của nó.”
Lý Hữu hỏi: “Hai cô gái kia đều học chung với em à?”
Thiệu Ly trả lời: “Không hẳn, một người là học chung, người còn lại là đồng nghiệp của cô ấy.”
Lý Hữu nói: “Tụi em chơi đến giờ này mới chịu về?”
Thiệu Ly nói: “Sao có thể, tôi chưa có ngu đến mức đó. Vợ chồng người ta hẹn hò, tôi ở giữa làm kỳ đà làm gì? Tôi cùng với cô gái kia chuồn trước từ sớm rồi. Hai vợ chồng bọn họ nói chuyện của bọn họ, tụi tôi dĩ nhiên tự đi chỗ khác chơi rồi.”
Cậu cũng chỉ thuận miệng nói, Lý Hữu nghe xong nhíu mày, uống một ngụm trà, đột nhiên nói: “Ngày mai, tôi có việc ở gần đây, muốn ở lại một đêm, em xem có tiện không?”
Like Loading…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...