Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ


Màn đêm buông xuống nhưng toàn bộ Tận Hoan điện dị thường sáng sủa, trên xà nhà khảm nạm vô số minh châu đếm mãi không hết, không giống nơi khác cung điện đèn đuốc mờ nhạt, ánh đèn Tận Hoan điện nhu hòa mà lại sáng sủa, tựa như mặt trời giữa ban trưa.
Phán Hạ khép sách lại, ngẩng đầu lên, nhìn Đế Quân Tà một bên cầm trên tay ly rượu ánh sắc đỏ khẽ mỉm cười. “Một tay nâng rượu thưởng thức, một ly rượu đỏ say hồng nhan, y nhân khuynh thành nằm mỉm cười, mỹ cảnh như thế tìm nơi nào.” | Editor: Sorry, ta dốt văn không biết sửa sao thành thơ đây.
“Bé chẳng lẽ không biết mỹ nhân đều có độc sao.” Đế Quân Tà tò mò ngẩng đầu lên, lộ ra đường nét cái cổ linh hoạt, hầu kết ung dung thong thả trượt lên trượt xuống, rượu đỏ xinh đẹp từ từ chảy vào cánh môi mỏng khiêu gợi kia.
Khóe môi kéo nhẹ, đầu lưỡi từ khóe miệng khẽ nhếch liếm đi giọt rượu đỏ còn lưu lại, hòa vào trong miệng.
Người ấy lúc này, thập phần mỹ lệ cao quý, lười nhác tà mị, còn thêm một chút ám muội phía sau.

Đế Quân Tà, nam nhân hoàn hảo mà mọi nữ nhân khắp Thánh La đại lục đều điên cuồng si mê.
Phán Hạ từ dưới đất bò dậy, chân duỗi một cái, ưỡn mình, cánh tay giơ lên, chậm rãi làm một động tác vươn vai.
“Độc nhất là lòng dạ nữ nhân đấy.”
Trong sách ghi chép thực lực của Đế Tà Quân, vẫn chỉ dừng lại ở cao cấp Thánh vương mà thôi. Mà thực lực chân chính của Đế Quân Tà đã là cao cấp Thánh hoàng, ở Thánh La đại lục, đủ để cao ngạo trước tộc nhân, tồn tại như thần.
Có một đối thủ như thế là may mắn? Hay bất hạnh đây?
Phán Hạ nở nụ cười xinh đẹp, “Là may mắn nha!”
“Ta rất mong chờ tiểu nữ nhân này đến cùng độc đến đâu.” Đế Quân Tà càn rỡ nở nụ cười, nhìn người xanh xao vàng vọt trước mặt, kì thực nữ nhân này ngoài việc ngang ngược thì nhìn càng ngày càng thích.
“Rượu độc dù chết người, nhưng thời gian tử vong là được quyết định bởi lượng rượu mình dùng.” Phán Hạ nhếch môi nở nụ cười, lộ ra nụ cười thâm trầm không hợp với độ tuổi của mình.
“Ta cũng rất tò mò thời khắc rượu độc ấy phát tác sẽ đặc sắc thế nào, nếu không chúng liền thử xem.” Đế Quân Tà nở nụ cười mị hoặc, trong tay đột nhiên xuất hiện một chút thanh thủy.*

*Thanh thủy: nước trong veo, được thanh lọc.
Thanh thủy bị hắn mạnh mẽ dùng linh khí ngưng tụ thành một quả cầu nhỏ, nếu Phán Hạ không nhìn thấy rõ dòng thanh thủy kia phun trào gợn lên từng làn sóng nhẹ nhàng, nàng chắc chắn cho rằng dòng thanh thủy trong suốt kia là một cái cốc hình tròn bền vững trong suốt.
Đế Quân Tà lại một lần nữa dùng động tác lơ đãng, thể hiện ra thực lực ngạo nghễ không thể xem thường của hắn.
“Ta cũng thật chờ mong.” Không hề phòng bị nở nụ cười, Phán Hạ uống thanh thủy vây quanh đoàn linh khí kia vào.
Nàng không hề đề phòng, là bởi vì trước mặt cái tên nắm giữ thực lực Thánh hoàng này nàng không thể địch nổi.
Hắn muốn giết nàng, chỉ cần động một ngón tay là nháy mắt nàng liền biến mất.
Thanh thủy mát mẻ không có mùi vị gì, Phán Hạ uống đoàn thanh thủy kia xong trong nháy mắt, nàng cảm giác được cơ thể mãnh liệt sôi trào sức mạnh không ngừng bóp nghẹt huyết mạch của nàng.

Nguồn sức mạnh tùy tiện làm càn như vậy, đấu đá lung tung, dường như muốn hủy đi thân thể của nàng.
“Thân thể bé yếu quá.” Đế Quân Tà phất tay, một nguồn linh lực màu vàng liền đem Phán Hạ bao vây thật chặt bên trong.
Thân thể yếu đuối bé nhỏ như vậy, nếu không có hắn hỗ trợ, kết cục của nàng chỉ có thể là tứ chi hoàn toàn bị tan rã.
Thấp thoáng như có một dòng khí ấm áp ôm lấy, mang theo sức mạnh xoa dịu mọi đau đớn, suýt chút nữa bị nguồn sức mạnh kia vắt kiệt hết sức sức lực, Phán Hạ từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Nhắm hai mắt lại, Phán Hạ hết thảy tập trung lực lượng không ngừng phá hoại xen lẫn tái tạo bên trong cơ thể. Cho dù có lực lượng bảo vệ, nàng vẫn không ngừng cảm thấy thống khổ cùng khó chịu bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui