Mọi người vốn đồng tâm hiệp lực, ý chí vững như thành đồng xin thề nhất định phải đem tiểu ác ma Tà Hoàng đi xử tử, chúng phi tần vì báo thù rửa hận cho hoàng nhi của mình, rõ ràng nhìn thấy thái độ Đế Quân Tà như thế, trong lòng lập tức sáng mắt ra, đương nhiên trong lòng biết không nên nói bất kỳ câu gì trêu chọc đến nam nhân cường đại này, hậu quả tuyệt đối không phải bọn họ bất kỳ ai đều tình nguyện muốn nhìn thấy, nhanh chóng tới tấp biết điều dập đầu xin cáo lui.
Nỗi khổ này, trong lòng đến cùng chỉ có thể chua xót ngậm miệng nuốt xuống.
Bởi vì, Đế Quân Tà, là sự tồn tại không có bất kỳ kẻ nào dám gây gỗ đến.
Đại điện lần nữa trở lại thanh tĩnh, Tà Hoàng đối với biểu hiện ngang ngược của Đế Quân Tà vừa nãy thì hai mắt hơi cong, trên khuôn mặt nho nhỏ đều là ý cười nồng đậm: “Không ngờ ngươi thực sự không hợp làm phụ thân.”
Không chỉ phụ thân, một nam nhân ngay cả hoàng hậu của mình còn không biết, thì làm sao đảm đương nổi hai chữ “phu quân”.
“Mạnh hiếp yếu thôi.” Cuồng ngạo như Đế Quân Tà, đây là thừa hành tôn chỉ duy nhất từ nhỏ đến lớn của hắn.
Huống chi, những nữ nhân cùng hai tử kia lại không có quan hệ gì với hắn, sao hắn phải chịu khổ vì bọn họ, còn chọc giận đồ chơi số một của hắn khiến nàng không thoải mái.
“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Trên đỉnh cao, một đời Mục Lặc Phỉ Nhỉ luôn giáo dục nữ nhi hai mươi ba tuổi của hắn như thế. Từ nhỏ đã kề cận bờ vực sinh tử, nàng ở giữa rong ruổi trong sương máu, đương nhiên am hiểu đạo lý này.
Trình độ của Đế Quân Tà này có bản chất gần gũi với Mục Lặc Phỉ Nhĩ một thời.
Khác nhau duy nhất là Đế Quân Tà xứng đáng ngạo thế thiên hạ, thậm chí không tiếc bồi dưỡng đối thủ để cho hòa hợp. Mà Mục Lặc Phỉ Nhĩ một thời luôn là kẻ kiêu hùng tự phụ, vì thế không tiếc tiêu diệt bất kỳ đối thủ nào.
Lại bởi vì như thế, suốt đời Mục Lặc Phỉ Nhĩ chỉ là đội trưởng người cầm lái, mà Đế Quân Tà có thể xưng bá quần hùng ngũ giới, quyết đoán kiêu ngạo trước đông đảo muôn dân.
Ngày tháng ở cùng Đế Quân Tà không ngừng đấu văn, trải qua nửa vòng đấu võ, khiến Tà Hoàng có chút phiền muộn chính là ngoại trừ nàng có thể tình cờ đấu văn ở bên ngoài một chút, mỗi lần đấu võ ngay lập tức nàng đều ngã xuống.
Ngày hôm đó, bên trong Tận Hoan điện xuất hiện một vị khách không mời mà đến, khiến Tà Hoàng càng phiền muộn hơn vì thấy mình thật nhỏ bé làm sao.
Đế Tịch Thành ngẩng đầu, bưng một chén hồng trà thơm ngát hương hoa trong tay, nghiêng người nhìn Tà Hoàng nho nhỏ trước mặt, không chút khách khí phóng ra uy thế Thánh vương trung cấp của mình.
Hắn không hiểu, vì sao bị hoàng huynh đưa vào lãnh địa Tận Hoan điện, còn có thêm một đứa nhóc.
Ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, đây là việc mà Đế Tịch Thành tình nguyện nhất.
Đối với uy thế hung hăng của Đế Tịch Thành, Tà Hoàng chỉ cảm thấy hai chân mình đều không nhịn được mà run lên, máu huyết trong ngực cũng dâng trào.
Đây không phải là nhát gan, mà là uy thế tuyệt đối của cường giả đối với kẻ yếu.
Nếu đổi lại là người bên ngoài sớm đã quỳ xuống đất xin tha, nhưng Tà Hoàng bản tính kiêu ngạo tuyệt đối không chịu thua người phía xa trước.
Chống đỡ uy thế hung hăng, thân thể nho nhỏ yếu ớt của nàng trong nháy mắt tỏa ra hai đạo ánh sáng chói mắt, một đạo đỏ tươi, một đạo xanh lam, điều động hết thảy linh lực trong cơ thể chống lại khí thế cường hãn của người trước mặt.
“Phốc…” Tinh lực mãnh liệt, máu tươi trên khóe miệng nàng chảy xuống.
Đột nhiên, một sức mạnh khác nhưng hơi thở quen thuộc càng hung hăng áp sát hơn, đem toàn bộ tất cả uy thế Thánh vương của Đế Tịch Thành phóng ra trên người Tà Hoàng quay ngược trở về.
“A…” Sau một tiếng hét thảm, Tà Hoàng nhìn thấy gia hỏa bắt nạt nàng lúc nãy ngã chỏng vó lên trời trên mặt đất, rên rỉ thống khổ.
“Khụ khụ.” Tà Hoàng ho nhẹ vài tiếng, khi mà trong đáy mắt chưa hiện lên sự hung ác, ngón giữa tay phải trước tiên sớm đã kéo ra, một ngọn lửa màu vàng hiện ra trên người Đế Tịch Thành, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt y phục của Đế Tịch Thành.
Đế Tịch Thành bị uy thế Thánh hoàng của Đế Quân Tà chấn động không thể chống lại đến mức tinh lực trong cơ thể bốc lên, khí tức hỗn loạn, không hề phòng bị nhìn thấy trên người bên dưới đều cháy vô cớ, mà hoàng huynh Đế Quân Tà vĩ đại của hắn phía xa chỉ lo chữa thương cho tiểu nữ oa là người gây ra họa kia…
Âm thầm chửi bới một tiếng, hoàng huynh của mình lại bạc bẽo nguội lạnh, phát động linh lực, sau khi đem hỏa diễm tàn phá thiêu đốt trên người dập tắt, lấy ra một áo khoác dài mới tinh từ trong không gian giới chỉ, thay đồ lần nữa.
“Ta không sao rồi.” Nở nụ cười êm dịu với Đế Quân Tà, Tà Hoàng bắt đầu nghiêm túc quan sát tướng mạo nam nhân tự cao quá mức trước mặt.
Hắn là ai? Có quan hệ gì với Đế Quân Tà?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...