Thời điểm Tà Hoàng tỉnh lại, vừa vặn ánh vào trong mắt là một vũng màu xanh thăm thẳm óng ánh phía xa.
Nhìn áo choàng màu trắng thuần trên người, lại cảm giác được tinh thần trong cơ thể thoải mái cùng linh lực dâng trào không ngừng phun trào, trong giây lát đó Tà Hoàng cười mềm mại mà lại ấm áp.
Nhìn nụ cười ấm áp của nàng, liền khiến người ta cảm thấy như đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp bên dưới, tâm linh liền trở nên tinh khiết hơn.
Bàn tay xoay chuyển, nhìn quả cầu lửa vàng nhạt trong tay, Tà Hoảng mỉm cười nở nụ cười, “Thánh linh sư sao?”
Hỏa diễm màu xanh lam cuối cùng, bên trên chia ra làm màu xanh lam, màu vàng, màu đỏ, màu tím, màu trắng, bên trên nữa là màu đen, Hỗn Độn Hỏa truyền thuyết có thể thiêu đốt không gian.
“Hỏa thánh linh sư sơ cấp. Thủy thánh linh sư trung cấp.” Thời khắc này, Đế Quân Tà ôn nhu, đôi mắt màu xanh lam thăm thẳm ôn nhu, môi mỏng ôn nhu, thậm chí ngay cả ngũ quan giống như điêu khắc cũng trở nên nhu hòa.
“Tác phẩm của ngươi thật lớn.” Nụ cười xán lạn của Tà Hoàng khiến cho cả người nàng dát lên một tầng ánh sáng vòng quanh dịu dàng.
Nàng như vậy, khiến cho người ta rất khó tưởng tượng đến được, không lâu trước đây, nàng từng lấy tư thái đẫm máu tàn nhẫn độc ác như vậy.
“Đối với bé, đáng giá.” Ánh mắt Đế Quân Tà khóa chặt cô bé trước mặt, đôi mắt xanh thăm thẳm nhuộm vô tận mê hoặc, dường như mơ hồ có cái gì lưu động.
Tà Hoàng chớp chớp mắt, đôi môi đỏ thắm nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng nõn, giọng điệu mềm mại nhu nhược ngọt như kẹo đường, “Đại thúc, ta đói quá.”
Đại thúc…
Trong giây lát đôi mắt nhu hòa của Đế Quân Tà thu lại tầm mắt sâu xa, mơ hồ khóe miệng co giật, sau đó lại nở nụ cười tà mị, “Bản đế biết bé nóng lòng trả ơn, không bằng liền lấy thân báo đáp nhé.”
Tà Hoàng thong thả ung dung xuống giường, sửa sang xong y phục trên người của mình, ngửa đầu, vô tội nháy mắt, hướng về phía Đế Quân Tà nở nụ cười ngây thơ rực rỡ: “Đại thúc, tuy rằng nhi tử mỗi người không ra thể thống gì, có điều ta cũng có thể miễn cưỡng thu mấy đứa, đại thúc làm cha chồng của ta, như vậy vẫn là hợp tuổi hơn.”
Đế Quân Tà cũng không tức giận, dường như đối với việc nàng khôn ngoan như vậy, rất khó để khiến tâm tình hắn trở nên tàn nhẫn, “Miệng lưỡi trơn tru.”
…
…
“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương cùng nương nương lục cung và các vị hoàng tử công chúa đang quỳ ở bên ngoài cầu gặp mặt ngài.” Thời điểm bóng người Huyền Nguyệt thanh nhã xuất hiện, Tà Hoàng đang vui sướng ăn đồ ăn hai cung nữ xinh đẹp Nguyệt Hồn, Nguyệt Phách tỉ mỉ chuẩn bị, nghe thấy Huyền Nguyệt thông báo, nàng nghiêng đầu nâng mắt, cười rực rỡ, mang theo vài phần tà mị.
“Tuyên.” Mắt xanh Đế Quân Tà nhẹ nhàng liếc qua nụ cười người nào đó chuẩn bị xem kịch vui, chút phiền muộn lúc nãy dường như có chút tăng lên, tìm thứ gì đó phát tiết một chút không cũng không phải ý tồi.
Hắn liền tìm những “phi tử”, “hoàng tử”, “công chúa” trên danh nghĩa kia công khai hả giận một chút.
“Thần thiếp (Nhi thần) tham kiến bệ hạ.” Tam cung lục viện mênh mông cuồn cuộn chậm rãi đi vào bên trong điện, mang theo chút thành kính cùng ngưỡng mộ, chậm rãi quỳ xuống, hướng về đế vương vĩ đại kia dập đầu thỉnh an.
Đế Quân Tà chỉ ưu nhã dùng đồ ăn, không để ý đến người khác.
Trên mặt tất cả mọi người chậm rãi che đậy đi sắc mặt vui mừng, lơ đãng nâng mắt, nhìn thấy một nữ oa đang dùng bữa bên người Đế Quân Tà, trong mắt sự đố kị bắn ra nồng đậm.
Công Tử Tuấn chỉ nhìn Tà Hoàng một chút, tình cảnh buổi sáng trước thái học viện đó lần nữa hiện lên trước mắt của hắn. Đối với tiểu ma vương khát máu thành tính kia, bản năng đáy lòng hắn e ngại.
Đó là một loại cảm giác linh hồn lay động.
Hoàng hậu thấy Đế Quân Tà không có ý muốn cho các nàng bình thân, bên dưới cân nhắc, giờ khắc này mở miệng đánh gãy trầm tĩnh bên trong điện, “Bệ hạ, hôm nay thần thiếp cùng các vị muội muội mạo muội đến đây gặp mặt thánh giá, là bởi vì chuyện các vị hoàng tử bị thương trước thái học viện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...