Âu Dương Phiêu không biết vì sao hôm nay Âu Dương Liệt lại bắt nàng ở trong phòng cả ngày.
Từ trên lầu nàng nghe thấy rất rõ âm thanh náo nhiệt dị thường bên dưới dù vậy nhưng nàng cũng không phải là người ưa náo nhiệt.
Nhưng điều quan trọng là nàng vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Âu Dương Liệt cùng Lam Điện Diễm khiến cho nàng hiện tại đều đứng ngồi không yên.
Không thấy Thủy Nhi! Hơn nữa nghe ngữ khí của Lam Điện Diễm ..
dường như hắn đã muốn bỏ một sự kiện gì đó rất quan trọng ở đây để tìm Thủy Nhi.
Có lẽ, sự việc này thật sự rất nghiêm trọng.
Không tìm được Thủy Nhi, chuyện quan trọng như vậy Âu Dương Phiêu đương nhiên liền để ý, có lẽ nàng có thể giúp đỡ một số việc… hoặc ít ra không cần phải ngồi ngây ngốc chờ đợi trong phòng như vậy.
Vì thế thừa lúc Âu Dương Liệt đang bận tối mắt tối mũi, Âu Dương Phiêu nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Nàng cố hết sức để tránh xa đám người, thật cẩn thận đi về phía vách tường… nhưng có điều là ….
Sự xuất hiện của nàng cũng vẫn khiến cho một số người chú ý đến.
Bộ dạng xinh đẹp như vậy , đôi khi cũng là một loại tội lỗi a !!!!
Âu Dương Liệt đang bận rộn thoáng nhìn đột nhiên phát hiện ra Âu Dương Phiêu đang định trốn ra ngoài ! Hắn nhất thời nổi trận lôi đình! Nhìn bốn phía xung quanh, một người đàn ông đang nhìn Âu Dương Phiêu bằng ánh mắt “thèm nhỏ dãi” cả ba thước, khiến thân hình cao lớn của hắn càng thêm cứng ngắt, tay nắm chặt thành quyền, lãnh mặt bước nhanh về phía Âu Dương Phiêu,không chút lưu tình nào liền bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng mà kéo ra ngoài.
Âu Dương Liệt dùng toàn bộ lực đạo bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn của Âu Dương Phiêu, hoàn toàn không để ý nàng đang hô đau, đem nào kéo vào một góc khuất phía sau hòn non bộ.
Hắn một tay chặn người nàng, tay kia thì cầm lấy cằm nàng, lực đạo tựa hồ như muốn đem nàng bóp nát vậy, hắn cúi đầu gần đến nỗi cơ hồ cả hai chóp mũi đều đã chạm vào nhau, hắn nghiến răng, độc ác gầm nhẹ -“Chỉ có một chút thôi mà cô đã cảm thấy thiếu nam nhân rồi sao? Chẳng lẽ tôi không thỏa mãn được cho cô sao? Vì sao bây giờ còn muốn ra ngoài “trêu hoa ghẹo nguyệt” ?”
Âu Dương Phiêu ăn đau, hốc mắt hồng hồng, nàng khó khăn mở miệng –“Muội không có…”
-“Không có sao?” – Âu Dương Liệt nhất thời chặn lời nàng, bước lên từng bước khiến cho người nàng bị nép chặt vào hòn non bộ, đến khi thân thể hai người tựa hồ gần như dính sát vào nhau, hắn liền cúi đầu, hung hăng cắn lên cánh môi kiều diễm kia, tựa như một sự trừng phạt lên cánh môi nàng … cắn, mút, liếm không chút thương tiếc (Mik: ta nghĩ cứ để vậy thì bá đạo hơn nhiều ^^~).
Hai bàn tay cũng không yên vị mà di chuyển khắp người nàng.
Âu Dương Phiêu ăn đau liền bật kêu thành tiếng.
Âu Dương Liệt đột nhiên lùi lại, khiến cho Âu Dương Phiêu nhất thời không có nơi chống đỡ mà ngã xuống đất, sau đó hắn lại bước về phía nàng, ngồi xổm xuống, cúi đầu, nhìn nàng đang cố gắng đứng dậy –“Còn nói không có sao!!! Mới như vậy liền không chịu nổi, còn nói không có !!!”
Hai vang Âu Dương Phiêu run lên, nàng gắt gao cắn răng, không cho phép chính mình khóc thành tiếng.
Âu Dương Liệt ngữ khí càng thêm phần tà ác –“ Cút ngay cho tôi, trở về phòng cô đi, tôi không cho phép cô bước ra ngoài! Nếu cô thật sự cảm thấy bất mãn như thế, thì tôi sẽ đi lên giúp cô thõa mãn!!!”
Hỗn đản!!
Nhìn thấy tình cảnh phía trước, Thủy Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được, thân hình nhỏ nhắn của bé liền nhanh chóng bước về phía trước , “tiểu hầu tử” này liền nhảy lên người Âu Dương Liệt, hướng về phía lỗ tai cắn xuống.
Âu Dương Liệt nhăn mặt, hai tay bắt lấy Thủy Nhi, có ý muốn đem vật nhỏ trên người quăng xuống dưới
Nhưng Thủy Nhi cũng không để yên, liền gắt gao bám chặt trên người hắn –“Hỗn đản! Ai cho ngươi khi dễ Phiêu tỷ của ta!” – Nàng vừa buông lỗ tai hắn ra liền bắt đầu cắn vào vai hắn.
Cả một chút thịt cũng không thể ăn! Cứng quá a !!!!
Âu Dương Liệt nhíu mày, mẹ nó !!! Đột nhiên lại bị một tiểu nha đầu đánh lén, đã thế còn bị gọi là hỗn đản! Hai bàn tay to lớn của hắn nhanh chóng chế trụ vai nàng, hạ thấp người, đem nàng quật ngã xuống đất.
Toàn bộ quá trình đều diễn ra một cách chớp nhoáng!!
Âu Dương Phiêu vừa nhìn thấy thế, thân hình nhỏ bé của nàng liền nhanh chóng chạy đến, không chút suy nghĩ mà dùng thân thể chính mình để đỡ cho Thủy Nhi.
Tình thế nguy cấp như vậy, Thủy Nhi liền đổ xuống người Âu Dương Phiêu, Thủy Nhi liền nhanh chóng gắng gượng đứng dậy, tay chân luống cuống, lo lắng cho thân thể của Phiêu tỷ.
-“Phiêu tỷ! Phiêu tỷ! Tỷ có sao không?”
Âu Dương Liệt cũng giật mình một cái, nhìn chằm chằm vào phản ứng của Âu Dương Phiêu, trong ánh mắt bất giác hiện lên chút khẩn trương mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Cho đến tận lúc thấy Âu Dương Phiêu vẫn ổn, hắn mới nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng.
Sờ sờ lỗ tai của chính mình, vẫn còn chảy máu!!! Chết tiệt!!!
Âu Dương Liệt tức giận nghiến răng nghiến lợi –“Tiểu Bạch Si, thì ra ngươi ở trong này!!!”
Thủy Nhi nâng Âu Dương Phiêu dậy, hướng về phía Âu Dương Liệt mà nhe nanh múa vuốt, kêu gào cùng uy hiếp –“Không cho phép gọi ta là Tiểu Bạch Si! Nói cho ngươi biết, đại hỗn đản! Nếu ngươi còn khi dễ Phiêu tỷ, ta sẽ cho ngươi biết tay!”
Âu Dương Liệt cười lạnh, sửa sang lại quần áo –“Lam Điện Diễm có thể vì ngươi mà bỏ cả việc quan trọng trước mắt.
Nếu ta bắt ngươi làm con tin, ta thiết nghĩ, cho dù ta đem Lam Điện Diễm ra hải đảo xa xôi, bảo hắn để ta ở Lam Cung nửa năm, chắc chắn hắn cũng sẽ đồng ý.” – Sau đó, Âu Dương Liệt liền biến sắc, cắn chặt răng uy hiếp –“Thế nào, Tiểu Bạch Si, ta cho ngươi hai con đường, nếu ngươi không cùng Âu Dương Phiêu ngoan ngoãn ở trong phòng cho đến khi lễ hội kết thúc, nếu không ta liền trực tiếp quăng ngươi cho Lam Điện Diệm xử lý!”
Thủy Nhi le lưỡi nhìn Âu Dương Liệt –“Hừ, có bản lãnh thì bắt được ta rồi hãy nói.”
Quay người lại, vật nhỏ liền chui qua khe hở trong hòn non bộ biến mất vào màn đêm.
Âu Dương Liệt nhìn theo bóng dáng Thủy Nhi, nói với Âu Dương Phiêu –“Trở về phòng ngay lập tức!” – Sau đó nhanh chóng đuổi theo Thủy Nhi.
Hắn phải bắt lấy vật nhỏ này trước khi Do Đế Mỗ tới, bằng không, hắn có dự cảm, Tiểu Bạch Si này nhất định sẽ là đại phiền toái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...