Ánh mắt trời cũng sắp lặn về phía chân trời, đàn cá heo rốt cuộc cũng đưa Thủy Nhi vào bờ.
Đàn cá heo nhón người lên bờ nga nga kêu, Thủy Nhi khẽ cúi người xuống hôn vào trán của từng con….
Một lúc sâu, đàn cá heo vẫn còn lưu luyến chưa chịu rời đi.
-“Trở lại nhà gỗ nhỏ chờ ta nga, ta sẽ quay lại gặp các ngươi! Hẹn gặp lại a !!!…” – Thủy Nhi nói to.
-“Chúng nó thật đáng yêu, ngươi nói đúng không, Huyền Vũ ??”
-“Choáng váng…” – Huyền Vũ đứng lảo đảo trên vai Thủy Nhi, cơ hồ như sắp ngã.
A! Ai bảo nó không tự mình bay tới mà phải đi bằng “cá heo” thế này nga!!!
-“Hiện ta chúng ta sẽ đi xe, không cho phép ngươi lại say xe a!!!” – Thủy Nhi nghiêm túc hạ “mệnh lệnh”.
-“Chúng ta – ta cũng phải đi sao???Không thể tự mình đi đi sao?” – Vẹt khẩn cầu.
-“Không được, nếu đi bộ đến sẽ quá chậm, ta hiện tại đang rất muốn gặp Phiêu tỷ.”
-“Ngươi có tiền sao?”
-“Ta có cái này…”
Vì thế Thủy Nhi dùng chiếc vòng vô giá trên cổ làm tiền để đi xe đến Âu Dương trang viên.
Vừa mới bước vào liền cảm nhận được Âu Dương trang viên hôm nay rất náo nhiệt lạ thường ….
Cổng lớn trước cửa mở to, được trang hoàng lộng lẫy , không những thế hai bên cửa điều có năm tên vệ sĩ trang nghiêm đứng quan sát.
Bên trong là những chùm đèn màu đầy hoa lệ được trang trí khắp sân vườn, kéo dài từ hai bên cổng vào đến bồn nước phun đầy tượng điêu khắc tuyệt mỹ.
Hơn nữa phía vách tường còn có những ngọn lửa nhiều màu tuyệt đẹp khiến cho người ta phải thốt lên đầy kinh ngạc.
Bên trong hoa viên bày một chiếc bàn ăn ngoài trời rất rộng, kết hợp với hoa tươi dùng để trang trí, trên bàn bày đủ các loại mỹ thực, đồ ăn và chén thủy tinh đầy hoa mĩ…..
Khắp biệt thự cũng đều có đèn đuốc sáng trưng, từ đây nhìn ra xa cũng có thể thấy phía dưới chùm đèn thủy tinh lớn, đầy hoa lệ có rất nhiều người đang di chuyển.
Ngay cả hoa viên cùng vườn cây đều sử dụng những đèn màu tuyệt đẹp để trang trí ….
Qủa là đẹp không sao tả xiết !!!
Các nữ giúp việc đều hóa trang thành “thỏ nữ lang”, phục vụ cho tân khách trong phòng.
Tất cả mọi người đều mang theo mật nạ , thậm chí ngay cả vệ sĩ trước cửa cũng mang mặt nạ.
Thủy Nhi bị quang cảnh bên trong biệt thự cuốn hút không thôi, cả nửa tiếng sau nàng mới phản ứng lại.
Có lẽ hôm nay chính là cái vũ hội kia, khái niệm về ngày tháng của Thủy Nhi luôn mù tịt hơn nữa nàng cũng không để ý đến ngày này.
Hiện tại nghĩ lại , chắc hẳn hôm nay chính là “mười bảy hào”.
Vậy thì sao??? Bất quá chỉ là một vũ hội hóa trang mà thôi.
Thế mà khiến cho tất cả mọi người đều khẩn trương đến thế.
Thủy Nhi cùng Huyền Vũ ngang nhiên muốn đi vào.
Tên vệ sĩ ngay cửa liền ngăn cản nàng, nho nhã lễ độ hỏi –“Tiểu thư, cho hỏi cô có thiệp mời không?” – Tuy rằng trước mắt là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp tuyệt luân nhưng là bộ đồ nàng đang bận quả là không giống với người đi dự tiệc a.
Huống hồ trên quần áo vẫn còn nhiều mảng nước chưa khô.
-“Thiệp mời là cái gì?” – Thủy Nhi bị cản lại liền bất mãn hỏi.
-“Thực xin lỗi, không có thiệp mời, không thể vào.”
-“Vị tiểu thư này là bạn nhảy của ta.” – Một vị nam tử phía sau nàng đột nhiên lên tiếng, bàn tay to lớn bắt lấy tay bé, đặt vào trên khủy tay của mình.
-“Bạch đại….” – Thủy Nhi chợt hiểu đối phương muốn giúp nàng giải vây liền sửa lại –“Lạc?”
Quay đầu nhìn lại, Bạch Thế Lạc đang vận một bộ y phục hải tặc màu lam, viền vàng, một bên mũ được khảm một viên bản thạch màu xanh thật lớn.
Chiếc mặt nạ cũng màu lam che khuất miệng, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.
Mặt dù không thấy rõ khuôn mặt nhưng nghe thanh âm kia Thủy Nhi cũng biết được chính là –Bạch Thế Lạc.
Bạch Thế Lạc đang trình bày thiệp mời.
Vệ sĩ đưa hai tay tiếp nhận, cũng chỉ xem qua rồi cung kính gật đầu, lễ phép xin lỗi liền cho đi.
Bước vào bên trong Âu Dương trang viên, Thủy Nhi lập tức muốn thoát khỏi Bạch Thế Lạc.
Bất đắc dĩ, Bạch Thế Lạc càng nắm chặt tay Thủy Nhi.
-“Ngươi chạy thoát sao?” – Hải tặc liền mang Thủy Nhi đến một góc khuất ở hoa viên
-“Ngươi quản ta chuyện gì? Buông, ta muốn đi tìm Phiêu tỷ.” – Khác với Âu Dương Liệt, Thủy Nhi đối với Bạch Thế Lạc này trời sinh không có chút hảo cảm nào.
-“Vật nhỏ, ngươi đừng quên, đây là vũ hội hóa trang” – Bạch Thế Lạc không biết lấy đâu ra rất nhiều trang phục và đạo cụ.
Nào là chiếc mặc nạ thủy tinh hình con bướm, dây buộc tóc màu vàng thật dài cùng với chiếc áo choàng màu bạc tuyệt đẹp.
Bạch Thế Lạc cầm lấy dây buộc tóc màu vàng buộc mái tóc lượn sóng của Thủy Nhi lên cao, sau đó đem mặt nạ thủy tinh hình con bướm mang cho nàng, che khuất đi khuôn mặt tuyệt mỹ của bé lại giúp nàng phủ thêm lớp áo choàng….
Sau một lúc, hắn tựa hồ rất hài lòng –“Ân, như vậy mới tốt.
Tiểu mỹ nhân ngư đáng yêu a!”
Ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước của Thủy Nhi nhìn chằm chằm vào Bạch Thế Lạc –“Ngươi vì sao biết ta sẽ ở đây?”
Bạch Thế Lạc bị nàng nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên, thở dài một hơi –“Cẩn thận giấu diếm một chút là được rồi, tiểu điểm tâm ngọt ngào của ta, Lam Điện Diễm hiện tại chính là đang phát điên lên đấy!”
-“Cha biết ra rời Ám Nguyệt Đảo rồi sao?”
-“Tiểu mỹ nhân ngư, ngươi nói sao? Tốt lắm, ta không thể đi cùng ngươi, nhớ kỹ, nơi này là vũ hội hóa trang, ai cũng không thể để người khác biết được khuôn mặt thật của mình.” – Nói xong, Bạch Thế Lạc xoay lưng nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng lại nói thêm một câu.
-“Đem vẹt của ngươi giấu đi!!!”
Thủy Nhi ngẫm lại, nói ra cũng đúng, không phải ai cũng có một phong cách mang theo sủng vật như nàng vậy.
….Mà vẹt chính là dấu hiệu của Thủy Nhi a !!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...