Ở một nơi khác.
Khi Lam Điện Diễm đi rồi Âu Dương Tuyệt vốn muốn đuổi theo nhưng lại thấy tiếng kêu cứu bên trong phòng chuyên dụng mà Lam Điện Diễm mới đi khỏi.
Âu Dương Tuyệt không nghĩ nhiều, đẩy cửa vào liền thấy ngay một con chim anh vũ, toàn thân ướt sũng thật vất vả bò lên bờ, Âu Dương Tuyệt cảm thấy tò mò, chưa bao giờ gặp được một con vệt đẹp như vậy, không những thế còn biết nói cả “tiếng người” nữa.
Trực giác của hắn cho hắn biết được con vẹt này nhất định có liên quan đến người con gái kia.
Lam Điện Diễm là cái loại không thích con người, nói gì đến chuyện sẽ nuôi một con chim anh vũ, con chim này đến tám phần là của nàng mang theo.
Âu Dương Tuyệt đem con vẹt cẩn thận đặt lên bờ, lật ngửa thân nó lên, ngón cái cẩn thận lần từ bụng lên đến cổ nó, giúp nó nôn hết nước trong bụng ra, sau đó dùng khăn mặt lau khô bộ lông sặc sỡ kia.
Âu Dương Tuyệt có chút tự giễu, y thuật của hắn thuộc loại thần y mà cũng có ngày bị biến thành bác sĩ thú y a!
Âu Dương Tuyệt gà mẹ như vậy chỉ có một nguyên nhân, “yêu ai yêu cả đường đi.”
Vẹt nhỏ khẽ nói “Cảm ơn.”
Âu Dương Tuyệt khóe miệng câu ra ý cười “Không cần khách khí.”
“Ngươi có gặp tiểu chủ nhân của ta không?” vẹt hỏi (hana: Lão Lộc à, ngươi là chém lốc xoáy chứ không phải chém gió đâu nha, không biết chừng não con vẹt theo tưởng tượng của lão còn nhiều nếp nhăn hơn não ta cũng nên a, quá ác ôn).
Âu Dương Tuyệt kinh ngạc, hắn nghe nói vẹt có thể nói tiếng người, nhưng cũng chỉ nói được mấy câu đơn giản, sao có thể nói cả một câu dài như thế? Nhưng Âu Dương Tuyệt dù sao cũng là Âu Dương Tuyệt, kinh ngạc chỉ hiện ra trong chớp mắt, hắn lấy lại bình tĩnh, hỏi lại “Có phải là một người con gái vô cùng xinh đẹp không?”
Vẹt gật đầu: “Đương nhiên!”
“Bị Lam Điện Diễm đưa đi rồi!” Âu Dương Tuyệt hơi nhướn mi, trong đầu bỗng hình thành một ý nghĩ “Muốn ta đưa ngươi đi tìm chủ nhân sao?”
Vẹt gật đầu.
“Nàng tên là gì? Ta hỏi chủ nhân của ngươi ấy.”
“Thủy!” Vẹt nhìn ân nhân của mình hoàn toàn không có ý đề phòng.
“Thủy?” Âu Dương Tuyệt miệng thì thào “Thủy sống ở đâu?”
Vẹt trả lời: “Lam cung.”
Âu Dương Tuyệt mày nhíu chặt.
Lam cung? Hay là…
Âu Dương Tuyệt gật đầu “Không thành vấn đề, ngày mai chúng ta đi Lam cung tìm chủ nhân của ngươi.” Nói xong vươn tay, ý bảo vẹt bay lên đậu lên người hắn.
Vẹt nhìn lại trong nước nói “Đem Đại Thanh theo nữa.”
Âu Dương Tuyệt nhìn theo hướng vẹt nhìn, thấy một con rắn nhỏ bơi lên bờ…
……………………….
Lam Điện Diễm ở trong phòng tổng thống của khách sạn Phong Vân.
Nội thất nổi tiếng, xa hoa hết sức, một chiếc giường lớn được bao bọc bởi màu vàng hoàng kim, thân giường có khảm vàng, và đá quý các loại.
Mở ra cánh cửa buồng vệ sinh sẽ thấy bồn tắm mát sa thật lớn, vòi hoa sen dát vàng 24K, khảm bạch ngọc, phỉ thúy xa hoa.
Mà lúc này, trên chiếc giường nữ hoàng còn có một tuyệt thế giai nhân xinh đẹp tú lệ, trên người mặc chiếc áo ngủ bằng ren, mái tóc dài ẩm ướt như cuộn sóng rối tung buông trên vai nàng.
Mà đứng sau mỹ nhân kia là một nam nhân tuấn mỹ như thần, nam nhân cũng mặc áo choàng tắm màu ngà, vạt áo hơi mở rộng để lộ ra vùng ngực săn chắc màu đồng tuyệt đẹp, có điều trên tay nam nhân tuyệt mỹ có điểm không ăn nhập với hình ảnh, không phải đang cầm M16 mà đang cầm một cái máy sấy tóc.
Tự tay sấy tóc cho mỹ nhân tóc dài.
Trái ngược với hành động ngốc nghếch của mình, nam nhân giống như đang trân trọng một bảo vật vô giá, cẩn thận che chở.
“Cha, không cần làm, người ta mệt muốn chết!” Thủy Nhi la hét, thuận tay gạt tay Lam Điện Diễm ra khỏi tóc.
(hana: lại la hét, chán con bé này quá, giờ không biết dùng cái gì để miêu tả nữa…chán… ta sẽ cố gắng xử lý phần nhàm chán này của ta trong hôm nay, để 10 hum tới không phải nhìn thấy nó nữa)
Lam Điện Diễm khóe miệng lộ ra ý cười sủng nịnh.
Một lần nữa vươn tay chạm đến tóc nàng, động tác nhanh hơn “Không được! Tóc không sấy khô khi ngủ sẽ bị cảm lạnh.
Ngoan, sấy khô tóc, bôi thuốc xong ngủ tiếp.
Thế là tốt rồi.”
Nếu bị người khác thấy nhất định có thể mở rộng tầm mắt! Đại ma đầu của Ám Dạ Môn giết người không chớp mắt, lãnh huyết vô tình Lam Môn chủ, lúc này đây không phải đang cầm khẩu AK47 mà là một chiếc máy sấy tóc, hơn nữa một người luôn chán ghét nữ nhân lại đang giúp nữ nhân sấy tóc.
Huống hồ nữ nhân kia còn không có chút cảm kích.
“Đau chết a! Cha, ngươi nhẹ tay một chút a!” Thủy Nhi hét lên với Lam Điện Diễm.
Lam Điện Diễm bất đắc dĩ nhíu mày, thả lỏng tay.
Lần đầu làm chuyện này đương nhiên sẽ không quen tay.
(hana: còn lần sau nữa? Lam ca, xin ca cứ lãnh khốc vô tình đi, không ta sẽ bực mệnh đấy, mất hình tượng quá, Mik công nhận không?)
Máy sấy đương nhiên không quen tay bằng M16 rồi.
Thủy Nhi xoay người, đem Lam Điện Diễm cách xa mình một chút “Nếu không gọi người này đến sấy tóc đi, hắn nói có thể tìm hắn bất cứ lúc nào, trả danh thiếp cho ta.” Nếu người làm tóc là người khác hắn cũng không cần quan tâm, nhưng nàng lại là một tiểu mỹ nhân như thế, hắn liền đưa ngay danh thiếp cho nàng và sẵn sàng phục vụ.
“Không được!” Lam Điện Diễm sắc mặt lạnh xuống, chỉ nghĩ đến chuyện mới xảy ra đã khiến hắn thấy khó chịu rồi, sau này tuyệt đối không cho phép Thủy Nhi ra ngoài làm tóc.
Nếu nàng muốn hắn sẽ xắp xếp cho nàng một nhà tạo mẫu tóc nữ, là nữ!
“Sao lại không được, cha thật kỳ lạ, chỉ là sấy tóc cũng không cho.”
Lam Điện Diễm mày mặt nhăn nhó.
Tiểu nha đầu này đang nói cái gì?
Vang lên một trận tiếng đập cửa.
Được Lam Điện Diễm cho phép, đi vào là một vị bác sĩ trẻ tuổi, lẽ phép cúi chào sau đó buông hòm thuốc, lui ra ngoài.
Thủy Nhi lại tiếp tục chịu đựng kỹ thuật sấy tóc của Lam Điện Diễm.
Một lát sau Thủy Nhi ngáp một cái.
Mắt híp híp buồn ngủ, mở mồm than thở “Cha đã làm xong chưa?”
Lam Điện Diễm sủng nịnh nhìn Thủy Nhi, đưa tay ôm lất nàng, nhin không được hôn lên khuôn mặt trắng nõn hồng hào của nàng, đi đến giường “Chờ một chút là xong ngay.”
Lam Điện Diễm đem Thủy Nhi đặt trên chiếc giường lớn màu trắng, vén tay áo nàng lên, bôi thuốc lên cánh tay đang bầm tím.
Sau khi bôi thuốc ở hai cánh tay liền thả tay áo xuống, cẩn thận kéo áo ngủ của nàng, cẩn thận khiến phía sau lưng nàng hiện lên trước mắt hắn.
Lam Điện Diễm giọng nhẹ nhẹ, có vẻ hơi mất tiếng hỏi “Có đau không?”
Thủy Nhi mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Lam Điện Diễm hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc trong lòng, mở lọ thuốc mỡ, cẩn thận xoa lên vết thương đang tụ máu thâm tím trên lưng nàng.
Đôi tay thô ráp nhẹ nhẹ mát xa.
Cảm giác lạnh như băng khiến Thủy Nhi thỏa mãn, ngân lên một tiếng, trong lòng Lam Điện Diễm lửa tình bốc lên.
Trong lồng ngực nóng rát, cổ họng khô khốc.
Lam Điện Diễm rảo tay, thật muốn làm cho nhanh công việc đầy tra tấn này.
“Đau!” Thủy Nhi nửa ngủ nửa tỉnh kêu.
Lam Điện Diễm ảo não thả lỏng tay “Được chưa?”
“Ân…” Thủy Nhi nũng nịu hừ hừ.
Lửa tình trong Lam Điện Diễm lại bùng lên, vật nhỏ này chính là đang tra tấn hắn.
Giọng nói như phát ra ở sâu trong cổ họng.
“Lần sau không cho phép bướng bỉnh như vậy, không cho phép một mình làm loạn ở bên ngoài.” Lam Điện Diễm cố tình nói chuyện khác với hi vọng có thể dời đi sự chú ý của mình.
“Ta không có một mình…” Thủy Nhi chôn mặt trong gối, thanh âm rầu rĩ, ngay sau đó Thủy Nhi đột nhiên nhớ ra gì đó, mạnh mẽ xoay người, nhìn Lam Điện Diễm sợ hãi kêu lên “Nha… không được rồi!”
Trước mắt một cảnh cuân mạnh mẽ nhảy vào mắt Lam Điện Diễm, Lam Điện Diễm nhất thời cảm thấy máu trong người chạy rần rần, hướng thẳng lên đỉnh đầu.
Tầm mắt mang theo độ nóng không tưởng nhìn chằm chằm vào Thủy Nhi, hô hấp gấp gáp.
Vì không muốn bản thân vì nổi lên thú tính khiến Thủy Nhi sợ, Lâm Điện Diễm chỉ có thể cố cưỡng chế bản thân, khó khăn nói.
“Bảo bối….
ngươi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...