Lam Điện Diễm nhanh chóng quay về Lam Cung, Doãn quản gia vội vàng ra đón hắn
-“Thủy Nhi vẫn ở bên dưới sao?” – Lam Điện Diễm một khắc cũng không dừng lại, bước xuống dưới tầng hầm.
Doãn quản gia cũng bước nhanh theo sau –“Đúng vậy, đêm qua chỉ có một mình Vũ tiểu thư đi ra, buổi sáng hôm nay Vũ tiểu thư lại đi vào chỉ sợ rằng đêm qua Thủy tiểu thư vẫn ở trong tầng hầm.”
Lam Điện Diễm mạnh mẽ dừng cước bộ, sắc mặt lạnh băng đến dọa người, nhìn Doãn quản gia mà hét lớn –“Các ngươi làm ăn kiểu gì thế!”
Doãn quản gia nghiêm người, cúi đầu nhẹ giọng nói –“Vũ tiểu thư là nhận mệnh lệnh của ngài dạy dỗ Thủy tiểu thư làm sao có người nào dám cản trở a.”
-“Một đám vô dụng.!” – Lam Điện Diễm rống lên một tiếng! Càng bước nhanh hơn về phía từng hầm, động tác vừa nhanh lại vừa vội.
Nghĩ đến Thủy Nhi tính tình hoạt bát hiếu động lại bị Vũ nhốt lại tầng hầm một ngày một đêm , mà đêm qua thời tiết lại rất lạnh ..
nghĩ đến đây làm lòng hắn ẩn ẩn chút đau.
Chết tiệt ! Vũ làm cái gì thế!
Cửa tầng hầm đã bị Lam Điện Diễm không nhẫn nại mà đá văng ra.
Thân ảnh cao lớn của hắn bước vào nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Thủy Nhi hay Vũ.
Cơn tức giận trong lòng Lam Điện Diễm vội trầm xuống, đi nhanh đến vách tường phía trước, hắn ấn cái nút màu đỏ, cánh cửa bên trong mở ra.
Nhìn tình cảnh bên trong, Lam Điện Diễm vẫn tiếp tục đi về phía trước, mở cánh của ở phòng “vật lộn khí” ra.
Vũ mệt mỏi chịu không nổi mà ngã xuống
Lam Điện Diễm lạnh nhạt nhìn Vũ, căn răng, lớn tiếng hỏi –“Thủy đâu?”
Vũ suy yếu thở gấp
-“Sáng sớm… Thủy … đem ta quăng vào đây….
Liền trốn…”
Lam Điện Diễm nghe thấy vậy sắc mặt càng lạnh hơn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chằm Vũ, ngữ khí lại giống như hàn băng ngàn năm dường như muốn đem nàng ra đông cứng lại
-“Ngươi vừa làm ra chuyện tốt đấy!!!”
Hung hăng liếc mắt nhìn một cái, Lam Điện Diễm mạnh mẽ xoay người, ngữ khí như cuồng sư bạo rống –“Người đâu!!!”
_________________________________________
Đồ ăn nơi này cũng không tệ, chỉ là hơi kém một chút so với Lam Cung
Một tiểu nữ hài xinh đẹp không có người giám hộ lại một mình dùng cơm cho dù phía trước là một đống chén dĩa vừa được nàng “giải quyết” xong cùng với cả đống lông vẹt cũng đủ khiến cho người ta chú ý rồi.
Nhất là sinh vật giống đực đang ở trên vai nàng a!
Một nữ nhân mỹ miều như Thủy Nhi sẽ “hiệu quả” khiến cho thần người đều phẫn.
Có điều, cái “phẫn nộ” này không giống với nữ nhân bình thường khác a!
-“Nhìn cái gì vậy!” – Người con trai thứ một trăm hai mươi lại tiếp tục đem ánh mắt dán chặt lên người Thủy Nhi, nước miếng hắn ta dường như đã nhiễu xuống dưới mặt bàn khiến cho người bạn gái bên cạnh nhịn không được mà phải phát ra tiếng rống hệt như Sư Tử Hà Đông! Sau đó lại đem ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Thủy Nhi.
Hung tợn nguyền rủa nàng –“Ăn nhiều như vậy một ngày nào đó nhất định sẽ trở thành một nữ nhân béo!!!”
-“Ba ba!!” – Lại một màn ghen tuông tứ tung a, một cô em gái khác trên mặt ửng đỏ vì căm tức đánh vào mặt người bạn trai bên cạnh.
Chửi hắn ta là thứ nam nhân không có đạo đức công cộng, không có định lực, không có khả năng chịu đựng bởi vì hắn chỉ dòm Thủy Nhi có một cái mã đã phun máu mũi đã vậy còn phun lên mặt cô em gái đó!!! Qủa thật là không thể nhẫn nhục được!Cô em gái đó nhìn Thủy Nhi mà nguyền rủa –“Còn ăn rết nữa sao! Tám phần là tiểu yêu nữ!”
-“Tình yêu thân ái, khiến cho tâm ta ngọt ngào, em có đồng ý gả cho …” – Một nam nhân đang chuẩn bị cầu hôn bạn gái liền thoáng vô tình nhìn qua Thủy Nhi khiến cho động tác của hắn ngưng lại, ánh mắt hình trái tim nhìn mãi vào nàng giống như là hắn vừa nhìn thấy tiên nữ giáng trần vậy, ngữ khí không suy nghĩ liền thốt ra –“…Nga ! Thượng đế, bảo bối … Cảm tạ em đã lựa nhà ăn này..”
……….
Kết quả là bởi vì đêm đó Thủy Nhi xuất hiện mà khiến cho các nữ nhân trong nhà ăn này ghen tị! Tức điên lên hết!
Nữ nhân ghen tị thật đáng sợ nga!
Các nữ nhân hung hăng trừng mắt nhìn Thủy Nhi, ánh mắt độc ác ! Mang theo ý nguyền rủa! Cũng mang theo những điều xui xẻo!
Tuy Thủy Nhi không chú ý đến nhưng Huyền Vũ lại để ý tới!
Thủy Nhi chỉ chăm chú vào đống đồ ăn của chính mình.
Đồ ăn này ngon a!! Huyền Vũ ngươi cảm thấy sao?
Di? Huyền Vũ đâu? Đại Thanh đâu?
Nha nha!!!
Trong đám nữ nhân lại phát ra tiếng thét chói tai!!!
Làm sao lại có chim xuất hiện ở đây!!!
A aa aa!!!
Rắn , có rắn!!!
Làm sao lại có rắn!!! Cứu mạng a!!!
A a!! A aa aa!
Lỗ tai của ta!! Vòng tai không có !! A! Đau chết !! Lỗ tai ta đau quá!!!
Tiếng thét của đám nữ nhân càng lúc càng chói tai, liên tiếp không dứt!!!
Nhà ăn loạn lên hết cả..
tiếng thét chói tai ..
tiếng xô bàn đổ ghế ….
Tiếng nguyền rủa…tiếng khóc thét !!!
Thủy Nhi nhìn thấy Huyền Vũ cùng Đại Thanh đang náo loạn cảm thấy cũng thật có lỗi liền huýt sáo, triệu hồi hai vật nhỏ ấy về.
Thừa lúc mọi người còn không phát hiện ra nàng là người khởi xướng tốt nhất là nên trốn đi!!
Thủy Nhi vừa quay đầu liền va vao một bộ ngực rộng lớn.
-“Vật nhỏ , ngươi náo loạn như vậy , chắc chắn khách sạn Phong Vân ngày mai sẽ bị đưa lên đầu bài báo a!!”
-“Bạch đại thúc?!”
Bạch Thế Lạc mặc một bộ trang phục màu đen, anh tuấn tiêu sái, hơi cúi đầu, hai tay buông lỏng càng khiến cho hắn thêm động lòng người -“Gọi ta là Lạc.”
Thủy Nhi cũng không đá hắn, đem Đại Thanh nhét lại vào bao, gọi Huyền Vũ đến liền nhanh chóng rời đi.
Thế nhưng cánh tay Bạch Thế Lạc lại nhanh chóng ôm bé trở về.
Thủy Nhi muốn giãy dụa..
Bạch Thế Lạc cúi đầu ghét sát vào lỗ tai nàng nói thầm –“Đừng nhúc nhích.
Ngươi không muốn rước phiền toái vào người chứ.”
Nhìn theo tầm mắt của Bạch Thế Lạc, Thủy Nhi nhìn thấy có vai tên bảo vệ đang muốn đi tới chỗ nàng.
Nàng lập tức quay đầu, lấy lòng Bạch Thế Lạc, lông mi Thủy Nhi hơi nhướng lên –“Làm sao bây giờ?….
Lạc.”
Trái tim hắn như đang nhảy ra khỏi tầng lầu vậy, ngực như bi một cánh bướm khẽ lướt qua khiến hắn ngứa ngáy không thôi, Bạch Thế Lạc hơi sửng sốt một chút, thật vất vả mới hồi phục lại được tinh thần.
Vật nhỏ này thật sự rất giảo hoạt, Bạch Thế Lạc nhịn không được khẽ cười, cúi đầu xuống, tao nhã nói –“Lần sau nhớ phải gọi như vậy.” – Nói xong hắn ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thủy Nhi đi ra ngoài.
__________________________________
Lam cung.
-“Chủ nhân,đã tra được .”-Doãn quản gia vội vàng hồi báo.
Ám Dạ Môn muốn tìm người nào thì rất dễ dàng a.
Lam Điện Diễm vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, một bên vừa ra ngoài vừa hòi –“Ở đâu?”
-“Ở nhà ăn Phong Vân, đang ở cùng với Bạch tướng quân.”
Doãn quản gia vừa nói xong liền khiến cho Lam Điện Diễm dừng chân.
Hắn xiết chặt quyền, cắn răng, nhẫn nại rồi quay ngược lại trong phòng theo dõi –“Phải người tiếp tục theo dõi, truyền hình ảnh đến.”
Trên màn hình là bức ảnh Bạch Thế Lạc đang ôm Thủy Nhi rời khỏi nhà ăn!!!
Lam Điện Diễm nhất thời cảm thấy hô hấp không thông, ánh mặt hung hăng nhìn chằm chằm vào người trên màn ảnh, gân xanh trên trán đã nổi lên hết.
Bàn tay to lớn của hắn xiết chặt cái ghế….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...